Ta Thay Tân Nương Minh Hôn Với Quỷ

Chương 22: Ảo Cảnh




Chiêu Tử Luân khoanh tay lặng lẽ đứng trước nơi được gọi là miếu Hà Thần của Trang Nhĩ Khang, tương truyền từ xa xưa thôn trang này từng rơi vào hạn hán kéo dài, bá tánh trong thôn phải chịu nạn đói quanh năm, lúc này một vị huyền sư đi ngang qua thôn không đành lòng trước cảnh tượng bi thảm nên để lại lời dặn, cách xa hai dãy núi đi về hướng Đông có cánh rừng được gọi là Hoang Sơn, trên núi có con rùa tinh đang tu luyện sắp thành tiên, chỉ cần đợi nó thoát mai bay lên trời, đem chiếc mai rùa trống đó trở về thôn, khi muốn trời mưa hãy lật mai rùa ngửa lên rồi cầu khấn, úp mai rùa trở lại nếu muốn dừng mưa, tự khắc trời quang mây tạnh.

"Được xây cả miếu thờ trang nghiêm như vậy, xem ra không phải là hão huyền." Chiêu Tử Luân bước tới một bước, vừa bước qua ngưỡng cửa cơn gió đột ngột thổi mạnh cuốn theo cát bụi bay mịt mù, nhất thời gây cản trở tầm nhìn khiến cậu không thể thấy được gì, hình ảnh ngôi miếu hoang tàn xác xơ như chục năm không được ai quét dọn bỗng hiện ra, rơm cỏ ngổn ngang bụi bặm, miếu thờ Hà Thần linh thiêng phút chốc trở thành một mớ hỗn độn.

Không đúng.

Chiêu Tử Luân chớp mắt hai cái, cảnh quang cũng theo đó thay đổi, trước mặt cậu ngôi miếu hoang bây giờ biến thành một nơi lộng lẫy trang nghiêm, khiến cậu ngẩn ngơ dáo dác nhìn khắp nơi, chỉ khi bị vật gì đó cản lại Tử Luân mới hoàn hồn tỉnh táo.

"Ấy ấy, định đi đâu?" Người cản Chiêu Tử Luân đi tiếp là kẻ chuyên trông coi đại sảnh và canh gác ở đây, hắn mang bộ dạng hoà nhã nhưng tướng mạo nhìn rất gian manh.

"Đi đâu?" Chiêu Tử Luân chỉ vào mặt mình, điềm nhiên đáp: "Còn hỏi ta đi đâu? Đến miếu Hà Thần thì đương nhiên là để cầu phúc rồi."

Nam nhân kia không nói không rằng quét đôi mắt ti hí của mình âm thầm đánh giá Chiêu Tử Luân, kết luận cậu là tên ăn mày.

"Ở đây không bố thí, phiền đến chỗ khác."

"Bố thí cái đầu heo của ngươi! Ngươi dám xem ta là ăn xin!? Tin ta đánh ngươi thành đần độn không? Tin không?"

Chiêu Tử Luân xoắn một bên tay áo vẫn còn lành lặn, quyết ăn thua đủ với tên khốn hống hách có mắt không thấy Thái Sơn kia.

Không biết từ bao giờ Trang Nhĩ Khang lại có tập tục muốn cầu phúc Hà Thần phải dâng lễ vật, lễ vật càng long trọng thì điều ước càng dễ dàng trở thành sự thật, đại sảnh là nơi dân chúng cống đồ lễ trước khi đến bái lạy Hà Thần.

"AAAGGHH!! Hà Thần hiển linh! Hà Thần hiển linh rồi!!"

Phía sau miếu bỗng vang lên tiếng hét chói tai, Chiêu Tử Luân chau mày tự hỏi có chuyện tốt vậy sao? Cậu nghe nói miếu Hà Thần ở thôn trang này cầu được ước thấy, đang định đến cầu tình duyên giữa cậu và Phác Tôn Quân được thuận lợi, nào ngờ lại có thể diện kiến cả thần tiên.

Nam nhân kia chẳng thèm đôi co thêm với cậu, hắn tức tốc chạy đi xem có chuyện gì, Chiêu Tử Luân tranh thủ thời cơ cũng lẽo đẽo theo sau.

Tượng Hà Thần nằm ở phía sau đại sảnh, nếu đi thẳng sẽ dẫn đến hồ nước lớn, giữa hồ xây một tượng kim quy bằng đá, phía trước tượng đặt một cái mai rùa đã nhuốm màu thời gian, mai rùa nằm yên vị trong khung gỗ điêu khắc tinh xảo và đồ cúng đầy rẫy xung quanh.

Chiêu Tử Luân vừa thoáng thấy mai rùa trong khung gỗ, quang cảnh bất chợt mơ hồ thay đổi, cậu nhìn thấy bản thân đang đứng giữa hồ nước rộng mênh mông không có bờ, rõ ràng trời vẫn đang sáng nhưng trên đỉnh đầu lại có trăng xuất hiện, trăng tròn to lớn soi rọi bóng mình trên mặt hồ êm ả.

Cơn gió rít qua bên tai kéo theo bóng đen đổ dần về phía cậu, Chiêu Tử Luân thất kinh suýt hét lên vì bóng đen đó chính là của một con rùa khổng lồ đang ở ngay đằng sau, kích thước của nó khủng bố đến mức chỉ cần cử động một cái, cậu liền bị đè bẹp.

"Yêu quái! Yêu quái!!"

Trái ngược với sự hoảng loạn của Tử Luân, con rùa vẫn bất động sừng sững tựa như một ngọn tháp cao chọc trời, mặt hồ tĩnh lặng bất chợt rung động từng làn sóng, con rùa khấu đầu cúi xuống trước chân của Chiêu Tử Luân.

"Kim Quy tôn kiến người ghé ngang."

Âm giọng khàn khàn mang theo nể trọng thành tâm gọi.

"Thần Minh"

Bộp —

"Này? Ngươi làm sao vậy? Sao tự dưng đứng chết trân ra đó thế?"

Chiêu Tử Luân giống như vừa từ trên trời rơi xuống, hoàn toàn không ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, cậu theo phản xạ đánh mắt nhìn về chỗ mai rùa kia một lần nữa, tuyệt nhiên chẳng sinh thêm chuyện quái lạ nào.

Giọng Chiêu Tử Luân rất nhẹ, chỉ đáp một chữ "Không" rồi quay đầu bỏ đi.

Cái cảm giác vừa rồi thật kỳ quặc, nó không phải vì bất ngờ hay khó hiểu về ảo cảnh kia mà là "quen" Cậu thấy quen thuộc hai chữ "Thần Minh" đến nỗi lạ lẫm vì sao mình lại quen được việc đó.

Không còn nhã hứng cầu phúc, Tử Luân quay lại tập trung vào chuyện chính, chung quy vẫn phải điều tra thêm về Tô Gia, cậu cứ cảm giác như có chuyện khuất tắc còn ẩn giấu phía sau thân thế của họ.



"Lão bà, lão bà có biết người gọi là A Thẩm ở đâu không?"

Lão bà đang khom lưng quét lá rụng trên sân, thoáng nghe lời thiếu niên trước mặt hỏi xong, bà nhướng mắt nhìn Tử Luân, suy ngẫm một chốc rồi lên tiếng: "Gia cảnh tuy nghèo nhưng vẫn dư gạo, đợi một lát lão nương múc cho tiểu tử ngươi một chén."

"Tại hạ không phải ăn xin!" Y phục của Chiêu Tử Luân không lành lặn, một bên tay áo bị rách trống trơn, nguyên do là vì lúc ở Phác Gia cậu được Tôn Quân "nắm tay" lần đầu tiên khiến cậu không kiềm được xúc động tự xé rách tay áo mình rồi dùng nó cột tay cả hai dính lại với nhau, kết quả bị đá trở về trần thế khiến cậu mang bộ dạng không khác người hành khất.

Chiêu Tử Luân chợt cảm thấy hối hận rồi, đi tới đâu cũng bị xem là ăn xin.

"Tại hạ chỉ muốn hỏi chút chuyện về Tô Gia và Chu Mỹ Ân."

"Chu Mỹ Ân thì không rõ nhưng chuyện của Tô Gia, lão nương biết được ít nhiều."

"Lão bà biết được chuyện gì về Tô Gia? Có thể kể tại hạ nghe không?"

"Được được, mau vào trong đi." A Thẩm thuận tiện cất chổi vào trong góc, từ tốn dẫn cậu về phía bàn đá ngồi xuống, còn chu đáo rót cho Tử Luân một tách trà.

"Năm Chu Mỹ Ân đến Trang Nhĩ Khang là năm nữ nhân ấy mới lên bảy, cùng độ tuổi với tiểu thư Tô Lệnh Hồng của Tô Gia, suốt khoảng thời gian đó cả hai như hình với bóng vì cùng tham gia Khán kịch."

"Khán kịch? Khán kịch là gì?"

"Khán Kịch là nơi đàn hát tiêu khiển của người dân trong thôn trang này, mỗi khi có dịp lễ đều sẽ mở hội ca múa, Tô lệnh Hồng từng thử một vài lần, nàng ta hát rất hay, giọng hát trong trẻo lại có tài nghệ đàn múa nên rất được mến, chỉ tiếc là..."

"Đã có chuyện gì sao?"

"Có một lần vào lễ tế bái Hà Thần, nàng ấy được chọn khai lễ đầu tiên nhưng lúc trên đài lại lúng ta lúng túng như người mất hồn, bao nhiêu công kỹ chuẩn bị cho lễ bái đều bị nàng ta phá hỏng, trưởng thôn lúc đó giận lắm, khiến Tô Gia bị mất mặt nên lão gia đã đánh phạt rất nghiêm, Chu Mỹ Ân chạy đến tìm lão nương, vừa khóc lóc vừa hỏi ta loại thuốc có thể giúp mau lành vết thương và không để lại sẹo, Mỹ Ân khóc thảm đến độ ta nghĩ Tô Lệnh Hồng sắp bị đánh chết rồi, nhớ lại thì những vết roi chằng chịt trên bắp chân trông như đống thịt vụn, không những vậy, ta để ý trên người Lệnh Hồng có rất nhiều sẹo nhỏ."

"Lão bà hoài nghi lão gia ngược đãi Lệnh Hồng? Rõ ràng tại hạ thấy họ vô cùng thương yêu nàng ấy." Chiêu Tử Luân nghĩ thầm trong bụng: "Yêu đến mức gài bẫy ta làm ma chết thay cho Lệnh Hồng đến Phác Gia bái đường thành thân... Khi về phải đa tạ họ mới được."

"Không hẳn, họ yêu thương nàng ấy thì ai cũng thấy, lão nương cũng nghĩ chỉ là nhìn nhầm thôi vì mấy ngày sau nhìn lại không hề thấy một vết sẹo nào cả, vết đỏ từ roi da cũng không hề lưu lại dù chỉ một dấu."

"... Hừm." Chiêu Tử Luân xoa xoa cằm.

"Chẳng lâu sau đó Chu Mỹ Ân được gả cho vị công tử ở Đông Môn Trấn, lão nương nghe nói là họ đang sống rất tốt."

Chiêu Tử Luân tròn mắt, lập tức hỏi lại: "Nghe được tin họ sống tốt? Lão bà nghe được từ ai?"

"Từ nô gia của Tô Gia đấy, thường thì mỗi tháng đều có người từ Tô Gia đến đây hỏi thăm về Nguyên Khang Tường, lão nương không lấy làm lạ bởi họ có hôn ước từ lâu, chỉ đợi mỗi ngày y đỗ quan trạng là đến cầu thân."

"Người đó... Có phải sắp đến rồi không?"

"Chắc là vậy, Nguyên Khang Tường công thành danh toại chiếu cáo khắp nơi nên hẳn cũng đã đến tai Tô Gia rồi." A Thẩm lơ đễnh nhìn ra ngoài khoảng sân rộng, bất ngờ ồ lên: "Nhắc thần nhắc Phật, người đó ở ngay kia kìa."

A Thẩm chỉ về phía hàng người đang nhốn nháo đi đến Nguyên Gia chúc mừng, điểm mặt một tên yếu ớt gầy gò, ánh mắt hắn vô hồn không biểu lộ cảm xúc đi ngược hướng với đám đông, từng bước rời khỏi Trang Nhĩ Khang.

"Nguyên Khang công tử, công thành danh toại, chớ quên thề nguyện."

"..."

"Nguyên Khang công tử, công thành danh toại, chớ quên thề nguyện."

"..."

"Nguyên Khang công tử..."

"NGƯƠI MAU IM MIỆNG CHO TA!" Chiêu Tử Luân điên tiết quát lớn, nãy giờ cậu gắng giữ kiên nhẫn ẩn mình theo dõi hắn, nhưng tên kia cứ ngây dại đọc đi đọc lại một câu khiến cậu lùng bùng cả lỗ tai.

Chiêu Tử Luân bực dọc chạy đến gần hắn, quyết định hỏi thẳng để mất công vòng vo, cậu vừa chạm tay lên vai hắn lập tức hai mắt tối sầm, dưới chân Chiêu Tử Luân xuất hiện biển lửa cùng tiếng gào thét thảm thương của những người bị trận hỏa hoạn thiêu cháy, trong khói bụi mù mịt cậu nhìn thấy Tô Lệnh Hồng đứng nhìn họ, hai mắt đỏ ngầu như máu mỉm cười nhìn cậu.

Xèo —

Lồng ngực Chiêu Tử Luân phát quang tia sáng nhỏ, nhiệt độ ấm áp không gây cho cậu khó chịu nhưng lại khiến tên nô gia kia bất ngờ đau đớn hét lên một tiếng, toàn thân phút chốc tan thành đống tro bụi chỉ còn mỗi y phục nằm trên đất.

"..." Chiêu Tử Luân ngẩn ngơ giây lát, lấy thứ ánh sáng đang dần dịu lại trong lồng ngực ra xem, không ngờ đồng vàng của Phác Gia vừa cứu cậu một mạng.

"Chẳng lẽ... Vừa rồi tên đó là ma?"

Chiêu Tử Luân run rẩy lẩy bẩy, từ trán đến lưng chợt đổ mồ hôi lạnh, hận không thể tự chặt đứt tay phải của mình, nào ngờ cậu lại dám chạm vào ma quỷ chứ? Có lẽ cậu vừa dùng hết toàn bộ can đảm của kiếp này rồi.

Cậu đưa đồng vàng lên cao như vật bảo mệnh, khẳng định chắc chắn không còn yêu ma nào dám bén mảng tới liền chạy một mạch trở về nơi đông người, sau đó mới cẩn thận suy nghĩ.

"Tại sao hắn lại là ma? Không lý nào, lão già kia bảo nô gia tuy bị mất dương khí nhưng vẫn là người, chỉ có ba người lão gia, phu nhân và Tô Lệnh Hồng là không có chuyện gì... Không đúng."

Chiêu Tử Luân ngờ nghệch nhận ra: "Chuyện mình nhìn thấy khi chạm vào hắn rốt cuộc là gì? Tô Lệnh Hồng sao lại xuất hiện?"

Trong lúc đi ngang mảnh đất trống, một tia suy nghĩ thoáng loé qua đầu Tử Luân, cậu tìm một nơi ẩn khuất đem chôn hai đồng vàng mình đang giữ rồi lùi lại vài bước tránh xa nó.

"Chỉ là suy đoán thôi, nếu mình đoán không sai thì mong là..."

(Nữ nhân đợi ai cùng kết tóc)

Trong nháy mắt Chiêu Tử Luân nhận ra bản thân không phải đã quay lại Trang Nhĩ khang, mọi thứ huyền ảo như sương đêm, một lực vô hình mạnh mẽ kéo cậu ngồi xuống ghế, ổn định giây lát màn sương bắt đầu tan đi, hiện ra trước mắt Tử Luân là một khán đài rộng lớn.

Hàng ghế xung quanh cậu đều có người ngồi nhưng không phải là người sống, tất cả đều là rối gỗ có dây, không gian tịch mịch lạnh lẽo khơi gợi nỗi bất an sâu thẳm trong lòng Tử Luân, sắc mặt cậu dần tái nhợt, cố tìm cách đứng dậy nhưng hai chân không thể di chuyển, ngước nhìn lên bảng chữ đỏ trên cao cậu mới biết nơi mình đang bị giữ là "Khán Kịch" sáu năm về trước.

Trên đài, rối gỗ vai nữ nhân đang chậm rãi xướng từng khúc Hí, thanh âm thê lương da diết chạm đến tâm tình người nghe.



(Người đơn phương, người hữu tình)

(Người yên ấm, kẻ lạnh lẽo)

Rối gỗ đang múa dang dở tạm dừng lại, từng chút lui vào hậu đài bên trái trong sự hò reo khen ngợi của đám rối khán giả, chưa được bao lâu rối nữ tiếp tục ra diễn nhưng kỳ lạ là lại ra từ hậu đài cánh bên phải, rối gỗ lần này không hát cũng không diễn, chỉ ôm mặt khóc rấm rứt, khúc Hí không bay bổng dễ nghe như ban đầu mà thay vào đó đứt quãng khàn đặc.

(Hỏi Hồng Nương liệu nghe tiếng ta khóc?)

Tiếng hát trở thành tiếng khóc nghẹn, rối gỗ có dây nhưng không có người điều khiển, tự chuyển động theo ý muốn một cách kỳ dị.

(Tự dặn số mệnh oái oăm nào lỗi ta)

Rối gỗ vừa dứt câu hí cuối cùng đổ gục xuống đất, không gian chìm trong im lặng, một bàn tay xương xẩu xanh xao chỉ có da bọc xương mang theo hàn khí đặt lên vai Chiêu Tử Luân, cậu bị dọa sợ chết khiếp rồi, tuyệt đối không dám quay đầu lại nhìn chủ nhân của bàn tay kia là ai, tiêu cự trong mắt cứng đờ không biết đặt điểm nhìn ở đâu, cậu chợt nhớ đến lời sư thầy trên chùa căn dặn, gặp chuyện bất trắc cứ vịn vào tín ngưỡng trong tâm mà niệm, tự khắc bình an.

Chiêu Tử Luân sắc mặt biến dạng không ngừng niệm: "Phác Tôn Quân, Phác Tôn Quân, Phác Tôn Quân."

(*Sư thầy trên chùa: "Ý bần tăng nói tín ngưỡng trong tâm là Thần, là Phật, là niệm "Nam Mô A Di Đà Phật chứ không phải "Phác Tôn Quân"... Cái tên ngốc này)

"..."

Chiêu Tử Luân thật sự bị ma dẫn đường, cậu vô thức đứng dậy đi về phía trước mà không thể chống cự, không biết từ lúc nào lại đến hậu viên của một nơi nào đó.

Cậu nhìn thấy Tô Lệnh Hồng đứng trước cổng đá, nàng ta u uất khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc.

Sau đó vong hồn tiếp tục dẫn cậu đi đến một táng hải đường to lớn, nhìn thấy Nguyên Khang Tường dịu dàng ôm nàng ta vào lòng, thâm tình bên nhau.

Sương mù dày đặc kéo đến thay đổi ảo cảnh, tiếng khóc trầm thấp vang lên thảm thương, kẻ đang khóc cũng là Tô Lệnh Hồng, Lão Gia của Tô Gia không ngừng quật roi đánh đập nàng ta, mặc cho vị cô nương đáng thương ấy khẩn thiết van xin vẫn không dừng lại, khắp người Tô Lệnh Hồng rướm máu đầy sẹo.

Chỉ trong thoáng chốc, lại đổi thành cả Lão Gia, Phu Nhân cùng tấm tắc khen ngợi Tô Lệnh Hồng, biểu tình nàng ta ngại ngùng vui vẻ khác biệt hoàn toàn với sự khắc khổ vừa rồi.

Chiêu Tử Luân rơi vào trầm tư, cuối cùng cũng có can đảm quay lại nhìn vong hồn phía sau lưng.

Hoá ra từ đầu đến giờ không phải lồng đèn trắng có vấn đề, mà do vong hồn bám theo cậu muốn dẫn cậu tới Trang Nhĩ Khang, khi viễn cảnh vong hồn cho cậu xem kết thúc, nơi Chiêu Tử Luân đang đứng thật ra là một Gia Phủ bị thiêu rụi, dấu tích từ tường đá đen bám bụi lửa vẫn còn ở đó, nhìn bề thế bên ngoài có chút quen mắt, trông rất giống với Tô Gia ở Đông Môn Trấn.

Chiêu Tử Luân nhìn vong hồn một hồi lâu, điềm tĩnh cất tiếng: "... Ta hiểu rồi."

Lần này Chiêu Tử Luân có thể thuận lợi quay về Đông Môn Trấn mà không lo bị dẫn đường, cậu đang từng bước chạm tới bí ẩn của Tô Gia nên không thể chậm trễ.

Chiêu Tử Luân gấp gáp chạy một mạch về Tề Hoa Quán, khẩn trương tìm Phổ Thất thương lượng, nhưng chân vừa bước qua cửa đã trông thấy sắc mặt âm trầm u ám của mọi người nhìn cậu, dường như đang sắp xảy ra án mạng, Phổ Thất ở phía sau mở khẩu hình miệng nhắc nhở: "Mau chạy đi."

"NGƯỜI NGƯƠI MUỐN BÁI ĐƯỜNG LÀ NAM NHÂN!?!"

Tiếng động đồ vật đổ vỡ cùng âm thanh cãi vã ồn đến mức người đi đường bên ngoài cũng nghe được, cả ngày hôm đó trên dưới Tề Hoa Quán không yên được một khắc nào, chỉ tới khi Hoa Cô Cô khóc cạn nước mắt ngất lịm đi thì mới yên lặng được, ai ai cũng nhìn Chiêu Tử Luân với ánh mắt buồn bã mang ý trách, họ thật sự không hiểu trong đầu cậu ta nghĩ gì mà lại muốn làm chuyện trái luân thường đạo lý như thế, càng đáng ghét hơn là khiến người nuôi dưỡng cậu từ nhỏ đến lớn đau lòng tới mức này.

"Ta biết tính khí của hắn kì quặc, không ngờ tính hướng cũng..." Hải Vân mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.

Vương Xạ tiếp lời: "Cũng trách do chúng ta quá thờ ơ với hắn, nếu bây giờ để hắn ân ái với nữ nhân thì có thể giải quyết được không?

"Ân ái với nữ nhân? Lúc trước hắn mỗi ngày đều thấy cảnh tượng đó mà vẫn... Thế thôi."

Thu Nghiên lo lắng nắm lấy tay của Kim Hồ: "Kim Hồ tỷ, A Di có sao không?"

Kim Hồ thở dài: "Lang y nói không sao, có vẻ là do cả ngày đuổi theo A Luân nên kiệt sức, hiện giờ đang nghỉ ngơi."

Tự Hành quay đi quay lại tìm kiếm: "Mà nhắc mới nhớ, hắn đi đâu rồi nhỉ?"

Người duy nhất ở đó biết Chiêu Tử Luân đi đâu thì chỉ có Kim Hồ, bởi nàng được Hoa Cô Cô thu nhận khi Tử Luân vừa lên ba, nên họ hầu như dính với nhau như hình với bóng và hiểu rõ tính cách của nhau nhất, Tử Luân thật sự rất yêu quý dưỡng mẫu của mình, chắc chắn cũng đồng thời bị tổn thương khi thấy Hoa Cô Cô khóc.

"A Luân à, tỷ ra nhé?" Kim Hồ lặng lẽ đi vào trong phòng của Tử Luân, tiến đến cửa sổ đang đóng kín, nói vài lời rồi nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, tư phòng của cậu có mái hiên rất chắc chắn, lúc nhỏ mỗi khi có tâm sự cậu thường sẽ trèo ra ngoài đó, thu lu một góc ngắm nhìn trời trăng tự buồn bã một mình.

"Đại phu nói A di không sao, đệ không cần lo lắng nữa." Kim Hồ cẩn thận nhẹ nhàng tiếp cận Tử Luân, nhìn biểu tình co rúm ủ dột, cậu mím chặt môi đưa hai mắt đỏ hoe nhìn Kim Hồ.

"Chậc, sưng mắt rồi kia." Kim Hồ cười khẽ đưa khăn tay chấm nhẹ khoé mắt Tử Luân: "Cũng lâu lắm rồi mới thấy đệ khóc thế này đấy, nam nhân đó... Hẳn đệ rất thích y nhỉ?"

Chiêu Tử Luân không nguôi buồn bã mà sụt sịt: "Thích, rất thích."

Kim Hồ có chút khó xử trong ánh mắt, tỷ ấy vẫn chưa quen được với sự thật chấn động này, nhưng suy cho cùng Tử Luân ở trong lòng Kim Hồ vẫn có vị trí cao hơn những định kiến của thiên hạ kia: "Y đối xử với đệ có tốt không? Đệ có thấy vui vẻ khi ở cạnh y không?"

"Có, đối xử rất tốt." Chiêu Tử Luân quả quyết gật gù, ủ rũ nghiêng đầu dựa lên vai Kim Hồ: "Đệ muốn ở cạnh huynh ấy."

"..." Kim Hồ suy nghĩ một vài chuyện, tươi cười nói: "A Di rất yêu thương đệ, nếu như người đó tốt với đệ như vậy thì đệ nên sống thật tốt và vui vẻ, khiến A Di cảm thấy an tâm rồi dần sẽ buông bỏ ác cảm đó thôi, cả mọi người cũng vậy." Tỷ ấy nói xong lại áp hai tay lên má Tử Luân xoa xoa: "Chiêu Tử Luân mà tỷ biết đâu rồi? Rõ ràng đệ không bao giờ để tâm lời người khác nói mà chỉ hành xử theo ý muốn của mình thôi mà? Câu cửa miệng của đệ là gì?"

Chiêu Tử Luân rấm rứt lầm bầm trong miệng: "Chỉ cần không thẹn với lòng, thiên hạ nghĩ gì không quan trọng."

Kim Hồ mỉm cười rạng rỡ: "Đúng vậy, chỉ cần không thẹn với lòng, thiên hạ nghĩ gì không quan trọng."

"Tỷ tỷ..." Chiêu Tử Luân cảm động ôm ghì lấy Kim Hồ dụi dụi.

___

"Chịu ra khỏi phòng rồi à?" Tự Hành khinh khỉnh nhếch môi, quăng mạnh đĩa đồ ăn đầy ấp thịt cá lên bàn đẩy về phía Tử Luân: "Đừng có nghĩ linh tinh, ta không phải là đã chấp nhận ngươi, chỉ là đồ ăn ta nấu dư nhiều nên không muốn đổ cho chó ăn thôi."

Thu Nghiên tủm tỉm che miệng cười: "Rõ ràng đệ nghe Kim Hồ nói Tử Luân cả ngày qua chưa ăn gì nên gấp rút chạy đi mua về nấu cho y mà?"



Tự Hành bị nói trúng tim đen, xấu hổ quát: "Có điên mới đi quan tâm kẻ kỳ quặc như hắn! Giờ nghĩ lại những lúc ở cạnh nhau thật khiến ta rùng mình buồn nôn!"

Chiêu Tử Luân nhìn cơm canh và thịt nướng thơm phức nóng hổi trên bàn, khoé môi chậm rãi cong lên: "Tự Hành."

Tự Hành giật mình: "Gì chứ?! Đừng nói là ngươi bắt đầu rung động với ta nha?"

Chiêu Tử Luân gắp miếng thịt bỏ vào bát cơm rồi ăn ngon lành:" Không, ý ta là dù ta có kỳ quặc nhưng ta vẫn có mắt nhìn người, ta chỉ thích mỹ nam nên dù nam nhân trong thiên hạ có chết hết ta cũng vẫn không thích ngươi."

"!!?" Tự Hành quăng khăn lau bàn xuống đất, định nhảy bổ vào ăn thua đủ với Tử Luân nhưng bị Hải Vân cản lại.

"Đừng! Tự Hành! Hắn ngông cuồng như vậy hẳn là bị vong ám rồi, tránh ra hết đi để ta trừ tà cho!"

Chiêu Tử Luân tiếp tục nhàn nhã gắp thêm miếng thịt: "Sư phụ của ngươi từng nói muốn nhận ta làm đệ tử, lão thà nhận một kẻ có tính hướng kỳ quặc cũng không thu nhận một kẻ vô dụng như ngươi."

"?!!" Hải Vân quăng đống bùa chú xuống đất, điên tiết nhào tới muốn cắn chết Chiêu Tử Luân nhưng bị Vương Xạ cản lại.

"Các ngươi chấp nhặt hắn làm gì? Chỉ riêng việc hắn thích nam nhân đã thấy tâm trí hắn có vấn đề."

"Vậy vấn đề của ngươi là gì?" Chiêu Tử Luân nhấc chén trà lên uống một ngụm, sảng khoái thở hắt ra: "Ích ra ta đã có ý trung nhân, còn ngươi đến cả nắm tay nữ nhân cũng chưa từng, mà cũng đúng? Người có khuôn mặt giống đao phủ như ngươi doạ nữ nhân xung quanh chạy cả rồi."

"..."

Kim Hồ ngán ngẩm bỏ lơ đám người kia tranh cãi, cả ba người họ cộng lại mười năm nữa chưa bằng một miệng của Chiêu Tử Luân, càng đôi co chỉ càng thêm bực bội, nhưng chắc cũng vì lẽ đó mà họ mới thân thiết như thế, dù có đấu khẩu bao nhiêu lần vẫn xem nhau là người thân.

"Nhưng mà Phổ Thất lão ấy vẫn chưa về sao?" Tử Luân phủi phủi tay, gạt mấy cái xác vừa bị cậu đánh tơi tả sang một bên, Chiêu Tử Luân trước giờ chỉ sợ ma chứ không ngán người sống.

"Hình như là sắp về rồi, tiên sinh bảo cần phải ra ngoài mua ít đồ." Thu Nghiên xoa xoa vết u trên đầu Tự Hành, tốt bụng giúp bọn họ băng bó.

"Vậy đệ đi tìm lão, đang có chuyện quan trọng cần bàn bạc."

"Đứng lại!"

Tiếng gọi từ lầu cao vọng xuống, Hoa Cô Cô phẫn nộ lớn giọng: "Ta cấm ngươi bước ra khỏi Tề Hoa Quán! Đừng nghĩ ta không biết ý đồ của ngươi, ngươi lại định đi tìm tên nam nhân khốn kiếp kia chứ gì?"

"Nam nhân khốn kiếp?" Chiêu Tử Luân lập tức lấy lại tinh thần, những chuyện xảy ra hôm qua đều trôi vào quên lãng: "Này! Có nhạc mẫu nào đi gọi nữ tế của mình là tên khốn kiếp không? Muốn kiếm chuyện hả?"

"Ta không quan tâm ngươi gọi hắn là gì, ta không chấp nhận hôn sự này! Cái tên khốn dám biến ngươi thành ái nam ái nữ, ta tuyệt đối không tha cho hắn! Chiêu Tử Luân ta nói cho ngươi biết, nếu hắn dám bước đến Tề Hoa Quán ta lập tức phế hai chân hắn!"

"Được! Cô Cô phế chân y, ta cũng tự phế chân của ta để hai người bọn ta suốt ngày chỉ ngồi một chỗ ở bên nhau, mãi mãi không tách rời."

"Ngươi... Ngươi."

"Ta làm sao? Xuất giá tòng phu, phu tử ta tử theo phu!"

Hải Vân ghé tai Tự Hành nói nhỏ: " Câu đó đúng ra phải là "Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử" mà hắn nói phu tử ta tử là sao?"

*Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử: Ý nói ở nhà thì theo cha, đi lấy chồng phải theo chồng, chồng chết thì phải theo con.

Tự Hành chẹp miệng đáp: "Rõ ràng vậy mà? Nếu phu quân của hắn có mệnh hệ gì thì hắn tự kết liễu hắn luôn, ý là đang đe doạ Hoa Cô Cô không được động đến phu quân của hắn đấy."

Những người kia đứng một bên xem náo nhiệt chứ không có ý định xen vào cản, lúc này Phổ Thất cũng vừa về tới, lão không nói không rằng trực tiếp đem Tử Luân ra khỏi Tề Hoa Quán, phía sau Hoa Cô Cô vẫn vọng nói theo.

"Phổ Thất tiên sinh, nếu như tiên sinh quay trở về mà không có tiểu tử đó về cùng..." Hoa Cô Cô dứt khoát bê một cái ghế đập thẳng vào cửa, lực ném quá mạnh khiến nó vỡ nát, những người đang có mặt ở đó bất giác lạnh sóng lưng.

"Thì đừng trách ta ác."