Ta Thấy Khanh Khanh Thật Diễm Lệ

Chương 14: Ngoại truyện: Triệu Hành (Hết)




Đại Tuyên chưa từng có một hoàng tử nào xuất sắc như Triệu Hành. Nghe nói khi Hoàng hậu mang thai hắn, bà mơ thấy những áng mây tím từ phương Đông bay đến, nên khi hắn ra đời đã được phong làm Thái tử. Thái tử rất tài giỏi, từ nhỏ đã thể hiện tài năng hiếm có, tám tuổi đã có thể tranh luận với các đại nho trong triều. Một thiếu niên tài hoa như vậy lại vô cùng yêu thích cô con gái duy nhất của nhà Lý Tướng quân.

Triệu Hành dù trẻ tuổi nhưng già dặn, dáng vẻ vẫn còn non nớt mà tâm tư đã như người lớn. Việc ngốc nghếch nhất trong đời hắn từng làm chính là giấu bánh kẹo trong tay áo để mang ra ngoài cho cô gái nhỏ của mình, nhưng không may bị Hoàng hậu bắt gặp, bánh trong tay áo rơi vãi khắp nơi. Hành động ngây ngô này lại khiến Hoàng hậu cảm thấy an lòng hơn.

Hắn nhìn cô gái nhỏ của mình, từ một đứa trẻ trắng nõn dần lớn lên, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Nhưng người để ý đến nàng càng ngày càng nhiều, chẳng hạn như cậu thiếu niên từ phủ Nam An vương mới được tìm về, ánh mắt cậu ta dành cho Khanh Khanh khiến hắn vô cùng không vui.

Triệu Hành thực ra rất cô đơn, nhưng hắn lại có Lý Khanh Khanh. Nàng sẽ cười lớn khi cưỡi ngựa, kỹ năng dùng đao của nàng đẹp đẽ lạ thường. Chuông bạc trên người nàng kêu leng keng theo mỗi bước chân, nàng còn trèo tường đến bên hắn để cùng hắn đọc sách. Khi ngồi bên bàn, nàng tựa cằm vào tay, ngọt ngào gọi một tiếng "Thái tử ca ca". Mỗi lần nàng gọi "Thái tử ca ca", trái tim hắn lại khẽ rung lên, như có gợn sóng trong lòng hồ sâu. Hắn tự an ủi mình, chờ một chút nữa thôi, chờ đến khi cô gái nhỏ của hắn đủ lớn để trở thành Thái tử phi của hắn. Thái tử Triệu Hành giỏi nhẫn nại, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy chờ đợi lại khó chịu đến vậy.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy đau là khi tay trái của Khanh Khanh bị thương. Nàng ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, nói: "Thái tử ca ca, không sao đâu."

Năm Khanh Khanh đi Tây Bắc, là năm hắn chuẩn bị cưới nàng. Nhưng không ngờ hắn bị ám sát, độc đã nhiễm vào phổi, thái y nói hắn chỉ còn sống được nhiều nhất năm năm. Trước đây hắn nghĩ ông trời đối với hắn thật nhân từ, ban cho hắn xuất thân tôn quý, còn ban cho hắn một Lý Khanh Khanh không gì sánh được. Hắn nhìn cây đào trong Đông Cung vẫn chưa kết quả, và lần đầu tiên trong đời, hắn nghẹn ngào bật khóc.

Triệu Hành không sợ c.h.ế.t, nhưng phải làm sao đây, còn Khanh Khanh của hắn thì sao.

Sau này nàng hỏi hắn có nhớ những lời nàng nói khi nàng tròn mười lăm tuổi không. Triệu Hành thực ra nhớ rất rõ. Nàng đã nói: "Hạng Vũ c.h.ế.t, Ngu Cơ không sống nổi. Khanh Khanh với chàng sống c.h.ế.t không rời, đồng hành trăm năm." Hắn biết nàng nói thật lòng. Chỉ là khi đó tình cảm quá đỗi sâu nặng, chưa kịp nghĩ rằng lưỡi d.a.o số phận lại giáng xuống nhanh đến vậy.

Lần thứ hai hắn cảm thấy đau lòng là khi nhìn thấy Khanh Khanh hòa mình giữa đám đông vào ngày cưới của mình. Hắn phải dùng hết sức lực để không ngã khỏi lưng ngựa.

Hắn từng yêu nàng chân thành, từng viết câu thơ: "Ta thấy Khanh Khanh thật diễm lệ". Hắn cũng từng nhìn thấy ánh mắt đầy chán ghét của nàng dưới ngọn đèn.

Hắn nói quả thanh mai thật chua, thật đắng, nhưng trong những đêm không ngủ, hắn vẫn cố nhai nuốt từng quả, chỉ như thế mới có thể vơi bớt một phần nỗi đau trong lòng hắn.

Người đã nuôi dạy hắn từ nhỏ hiểu được lòng hắn, chỉ có thể thở dài nói một câu: "Điện hạ, cớ gì phải khổ như vậy?" Triệu Hành lắc đầu không nói.

Một mặt của chiếc đèn trời ở cổng thành Thừa Thiên viết về giang sơn xã tắc, mặt còn lại là lời cầu mong Khanh Khanh an vui. Cả đời hắn chỉ có ước nguyện ấy, nhưng chiếc đèn trời đã không thể bay lên.

Thái tử Triệu Hành từng nhìn thấy cây đào hắn trồng năm xưa đã kết quả, nhưng lại bị người khác hái ăn. Vào lễ hội hoa đăng, hắn đã đi ngang qua chiếc đèn hình thỏ rách nát, nhìn thấy nàng cùng người khác ôm nhau ngắm pháo hoa.

Điều hắn mong muốn chỉ là cô gái của hắn và hắn sẽ trở thành người xa lạ. Cuối cùng, hắn cũng đã toại nguyện.

Hắn mong rằng nàng sẽ mãi mãi không biết những điều này, chỉ coi như mình đã yêu lầm người khi còn trẻ, và từ nay về sau sẽ vui vẻ an nhiên.

Năm thứ hai sau khi Khanh Khanh đến Lĩnh Nam, khi mật thám trở về lần cuối cùng, hắn đã bệnh đến tiều tụy. Mật thám nói rằng nàng sắp lấy chồng. Hắn khoát tay bảo mật thám lui ra, rồi phun ra một ngụm m.á.u. Hắn tự nhủ, sao lại không vui cho được, tám mươi năm sau của nàng đã có người thay hắn chăm sóc.

Nhưng làm sao mà không đau cho được, đó là cô gái mà hắn đã nâng niu suốt hai mươi năm.

Hắn bệnh đến mức không thể dậy nổi, và không còn điều gì phải lo lắng nữa. Trong một đêm tĩnh lặng, hắn khép mắt lại, trong mơ có một cô bé hỏi: "Thái tử ca ca, thanh mai có ngon không?"

Hắn che bức tranh vẽ lén khuôn mặt nàng khi ngủ, hiếm khi đỏ mặt đáp: "Ngon lắm."

Hết.