Sáng sớm hôm sau, Trì Chiếu bò dậy khỏi giường, ngập tràn hạnh phúc duỗi người, giường của Lý gia quá thoải mái so với cái giường cứng ngắc ở ký túc xá của hắn, giao dịch này đúng là có giá trị, đã chết còn có thể hưởng thụ một phen.
【Nếu có giá trị thì nhanh bắt đầu làm việc thôi, Lý Nhất Hàn đang ăn sáng, cậu còn dây dưa nữa là hắn đi mất đấy!】
Trì Chiếu nghe vậy vội vàng lăn long lóc rớt xuống giường.
Qua loa rửa mặt, thay một bộ đồ sạch sẽ, chạy chậm đến tầng dưới. Lý Nhất Hàn nghe được động tĩnh nâng mí mắt, liền thấy Thích Nguyên đang mở to hai mắt nhìn quanh bốn phía như tìm kiếm cái gì, khi bắt gặp được mình, cậu nhóc sửng sốt một chút, sau đó biểu tình dần dần thả lỏng xuống.
Lý Nhất Hàn không nói gì, rũ mắt giấu đi cảm xúc bên trong.
Trì Chiếu đứng yên ở ngay dưới cầu thang, mím môi, hắn ra vẻ bình tĩnh đi qua, khách sáo nói một tiếng: “Ngài Lý, buổi sáng tốt lành.”
Lý Nhất Hàn ừ một tiếng, bác Trương liền bày bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sàng lên cho Thích Nguyên, những món khác đều giống của Lý Nhất Hàn, chẳng qua nước uống của Thích Nguyên là sữa bò, mà Lý Nhất Hàn là cà phê đen.
Lại qua nửa tiếng đồng hồ, Thích Nguyên đã đến giờ đi học, trường học cách nơi này nửa tiếng chạy xe, nói cách khác một lúc sau hắn mới có thể đến được trường học. Lý Nhất Hàn thì trực tiếp đi công ty, khác hướng đi với hắn.
Cả một ngày, khoảng thời gian Trì Chiếu có thể nhìn thấy Lý Nhất Hàn cũng chỉ có mấy phút buổi sáng, Lý Nhất Hàn vốn dĩ rất bận, có lẽ hôm nay đi rồi, phải thêm mười ngày nửa tháng nữa mới có thể trở về.
Nguyên tắc đầu tiên hệ thống cho hắn, chắc là nhất thời Trì Chiếu sẽ không thể nào làm được, nhưng hắn có thể nỗ lực nhiều hơn ở điều thứ hai, thứ ba.
Không phải chỉ là đối xử tốt với người khác sao? Đây là điểm mạnh của hắn còn gì! Ngành học của Trì Chiếu ở đại học là giáo dục mầm non chuyên nghiệp, cả lớp có 30 nữ sinh, vỏn vẹn 2 nam sinh, người kia lên năm hai một thời gian đã gánh chịu không nổi nhiều kỳ vọng cùng áp lực như vậy, dứt khoát chuyển ngành.
Làm nam sinh duy nhất, hắn là bé thiên sứ của nữ sinh cả lớp, bận thì làm việc, hết bận thì tám chuyện, mọi người đều đặc biệt thích hắn.
Nhưng mà, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, bọn họ đều coi Trì Chiếu như em trai đáng yêu nhà bên, không có việc gì tiện tay sờ hai cái, không một ai nảy sinh hứng thú với hắn về phương diện khác.
Ai, chuyện bi thương như vậy, không đề cập tới cũng được……
Tóm lại, làm bạn học chung với ba mươi nữ sinh hai năm, Trì Chiếu có thể không biết cái khác nhưng chăm sóc ai đó là chuyện hắn giỏi nhất, tuy đàn ông khác biệt rất lớn với con gái, nhưng bản chất thì mọi người cũng đều là con người thôi, giống nhau ấy mà.
Nghĩ như vậy, Trì Chiếu nhìn Lý Nhất Hàn đặt dao xuống, trông như là ăn xong rồi, tay trái hắn cầm điện thoại, thất thần nhìn vào, tay phải lại chuyển qua một bên muốn cầm lấy ly cà phê.
Trì Chiếu chớp chớp đôi mắt, khẽ meo meo vươn tay, dịch ly cà phê ra xa mấy centimet.
Mơ hồ thấy được động tác của Trì Chiếu, Lý Nhất Hàn không rõ ngẩng đầu, Trì Chiếu nhìn thẳng hắn hai giây, sau đó nghiêm trang trả lời: “Ăn xong không thể lập tức uống nước, sẽ rối loạn tiêu hóa.”
Bác Trương đứng ngay bên cạnh, nhìn thấy rõ hành động của Trì Chiếu, hắn rất muốn đỡ trán. Trước kia hắn chỉ cảm thấy Thích Nguyên ngày đêm điên đảo, đặc biệt mê chơi, không nghĩ tới hắn còn thích xen vào việc của người khác như vậy, Lý Nhất Hàn ghét nhất là người khác khoa tay múa chân vào chuyện của hắn, Thích Nguyên mới gặp Lý Nhất Hàn được bao nhiêu lần chứ, ngay cả cái này cũng quản?
Bác Trương cảm khái, sau khi làm ở Lý gia mười năm, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn tư thế ứng phó mấy tiểu yêu tinh hoa hòe lộng lẫy, tự cho là đúng giúp ông chủ, nhưng không nghĩ tới, qua mười năm rồi, người đầu tiên miễn cưỡng phù hợp với vị trí này lại là con nuôi trên danh nghĩa của ông chủ.
Ba giây dài đằng đẵng trôi qua, Lý Nhất Hàn không hề nói chuyện, bác Trương tiến lên một bước, vừa định hóa giải không khí trầm mặc xấu hổ đã thấy Lý Nhất Hàn dời tầm mắt khỏi Thích Nguyên, dừng lại trên ly cà phê bị hắn kéo đi.
“Vậy sao?” Giọng hắn phát ra rất nhỏ: “Thế thì khi nào tôi mới được uống?”
“Năm phút sau.” Trì Chiếu đưa ra vấn đề này vốn là muốn tốt cho cơ thể của Lý Nhất Hàn, nhưng nói xong câu đó hắn mới phát hiện mình đã vô tình giữ chân được Lý Nhất Hàn ở nhà thêm năm phút, nhịn không được nở nụ cười.
Thích Nguyên thanh tú sạch sẽ, nhưng lòng hắn lại có quá nhiều cảm xúc tiêu cực, nên mọi người đều cảm thấy hắn tối tăm mẫn cảm, không dễ tới gần, nhưng giờ thân thể này đã được Trì Chiếu sử dụng, khi hắn cười rộ lên, hai cái răng nanh liền lộ ra, nhìn như ánh mặt trời, vô cùng đáng yêu.
Lý Nhất Hàn bị nụ cười của hắn cảm nhiễm, tâm tình cũng theo đó tăng lên, hắn gật gật đầu: “Được, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Cha Lý Nhất Hàn qua đời lúc hắn mười sáu, Lý gia vốn sẽ do hắn kế thừa bị thân thích ngấu nghiến chia cắt, hắn và mẹ thiếu chút nữa đã lưu lạc tới nỗi hai bàn tay trắng. Từ khi đó hắn không còn là một thanh thiếu niên như bao người nữa, sáu năm qua đi, hắn trưởng thành từng chút một, đoạt lại từng thứ vốn dĩ phải thuộc về hắn, lại thống nhất Lý gia hoàn chỉnh thêm một lần.
Hai hai tuổi hắn chính thức trở thành gia chủ, mãi cho đến hiện tại, mười năm. Từ trước đến nay không có ai khác xuất hiện bên cạnh hắn, thứ nhất, hắn không tín nhiệm những kẻ là người ngoài đó, thứ hai, bản thân hắn thích yên tĩnh. Đương nhiên, đây đều là suy nghĩ trước kia của hắn.
Ở một mình một người quá lâu, hắn đã quên mất cảm giác có người làm bạn là thế nào, hôm nay Thích Nguyên vừa vặn giúp hắn ôn lại một lần.
Tuy cảm nhận được một chút ấm áp, nhưng Lý Nhất Hàn vẫn cầm thái độ đánh giá suy xét Thích Nguyên, hắn không quên tư liệu cấp dưới đã đưa tới, con người có khả năng sẽ thay đổi, đương nhiên cũng có thể không thay đổi, hắn với Thích Nguyên cùng lắm là quan hệ theo hiệp ước, vốn không nên sinh ra quá nhiều giao thoa.
Nội tâm Lý Nhất Hàn suy nghĩ phức tạp thế nào Trì Chiếu cũng không biết, hắn đã vô tư vui vẻ đi học rồi. Sau khi trải qua cái chết một lần hắn mới hiểu được có thể đi học là một chuyện hạnh phúc nhường nào, Thích Nguyên mới vừa năm nhất, những gì cần học đều là cơ bản, Trì Chiếu có hiểu hay không cũng không sao, rất dễ dàng lừa gạt cho qua.
Mới vào lớp, hắn phát hiện một nửa phòng học này đều là bạn hắn, nhưng không có một ai chủ động nói chuyện với Trì Chiếu, Trì Chiếu trầm mặc, tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Hệ thống nói qua, mục đích của thế giới này chủ yếu là dạy Trì Chiếu nên sắm vai như thế nào cho thành công, hệ thống đã dạy hết những gì mình biết cho hắn, còn lại cần hắn tự mình thực hành, chỉ cần hắn không làm cái gì sai lầm thì hệ thống sẽ không ra quấy rầy hắn nữa.
Hiện tại mới tháng mười, bọn họ khai giảng vào tháng tám, học quân sự một tháng, đi học một tháng, không quá quen biết bạn bè là bình thường, Trì Chiếu vô cùng bình thản, hoàn toàn không lo lắng người khác sẽ nhận ra mình không phải Thích Nguyên.
Lấy sách giáo khoa ra, Trì Chiếu cảm thán một tiếng, bất ngờ có một người ngồi xuống ngay cạnh hắn, người nọ vòng tay lên lưng ghế của Trì Chiếu, khiêu khích nhìn hắn: “Thích Nguyên, hôm trước chơi không tệ đấy, học trưởng* rất thích mày, nó kêu tao hỏi thử xem tối nay mày có đi night club Long Châu không, tao đã giúp mày đồng ý rồi.”
(*nam sinh học giỏi đứng đầu tiêu biểu cho một khối hay một trường học nào đó.)
Người này gọi là Chu Hòa Thiên, là bạn cùng lớp của Thích Nguyên, cũng là người giới thiệu các nơi ăn chơi cho hắn ra vào, night club Long Châu còn là một night club chuộng dành cho gay, nghe tên cũng có thể hiểu nơi đó cực kỳ không nhã nhặn.
Người tới đều vì chơi, hơn nữa đại đa số là con trai chơi, nếu Thích Nguyên đi khẳng định sẽ là cái người bị chơi trong số đó.
Trì Chiếu nhíu mày nhìn Chu Hòa Thiên: “Tao không đi, mày từ chối giúp tao đi.”
Chu Hòa Thiên không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, sắc mặt khó coi: “Thích Nguyên, mày chơi tao đấy à? Tao đã đồng ý giùm mày hết rồi, giờ mày nói mày không đi, tới lúc đó học trưởng tìm tao đòi người tao phải làm sao?”
“Cũng không phải tao kêu mày đồng ý giùm tao, sau này tao sẽ không bao giờ đi những nơi đó nữa, mày không cần rủ tao đâu.”
Hệ thống ở trong đầu Trì Chiếu, như là xem diễn nhìn Trì Chiếu giao tiếp với mọi người, nó chỉ kém dọn cái băng ghế ra, cắt miếng dưa vừa ăn vừa coi.
Nghe Trì Chiếu nói những lời này, hệ thống lập tức gấp gáp như ngồi trên chảo dầu.
【Không thể nói như vậy! Cậu vẫn phải đi đó, bằng không làm sao cắm sừng cho Lý Nhất Hàn được? Về sau tên Chu Hòa Thiên này cũng là cái sừng đầu tiên của Lý Nhất Hàn, nhà hắn có chút tiền, cậu dựa vào nhân mạch của hắn mới có thể quen biết nhiều bạn giường như vậy đó.】
“Nhưng tôi không muốn đi…… Đó là chỗ nào chứ, quá rối loạn, quá không tốt lành!”
Hệ thống: “……”
Do dự nửa ngày, hệ thống thỏa hiệp.
【Bây giờ có thể không đi, nhưng tương lai vẫn phải đi, vì vậy cậu nhất định phải bảo trì quan hệ với Chu Hòa Thiên cho tốt.】
Trì Chiếu đồng ý, hắn quay qua nhìn Chu Hòa Thiên đã mây đen giăng kín mặt: “Nếu không thì, mày đưa cách liên lạc với học trưởng cho tao, tao tự mình từ chối.”
Chu Hòa Thiên nhíu nhíu mày, sau đó, hắn thầm cười lạnh một tiếng. Thì ra là bày trận chờ sẵn hắn, hắn đã nói mà, loại người như Thích Nguyên sao có thể thật sự không muốn đi, nói mấy lời đường hoàng cũng chỉ vì muốn có phương thức liên lạc, tính đường thuận tiện để dụ dỗ đây mà.
Đáy lòng thì cười lạnh, nhưng biểu tình lại dịu xuống: “Được, tự mày nói với nó đi.”
Hắn cho Trì Chiếu số, Trì Chiếu nghe theo ấn số vào điện thoại, trước khi gọi qua hắn còn hỏi: “Đúng rồi, tên học trưởng là gì?”
Chu Hòa Thiên: “……”
Nghe được tên học trưởng, Trì Chiếu thầm nhẩm lại một lần, sau đó gọi điện thoại qua, bên kia nhanh chóng bắt máy, mới vừa nghe được một tiếng alo, Trì Chiếu đã cấp tốc nói: “Đàn anh Đoạn, tôi là Thích Nguyên, muốn nói với anh mấy câu, lời mời của anh đêm nay tôi không đi được, sau này cũng không cần mời tôi nữa, tạm biệt.”
Trì Chiếu nói xong những lời này lập tức tắt máy nhanh như pháo hoa nổ, căn bản không cho đối phương cơ hội xen mồm.
Buông điện thoại, Trì Chiếu bình tĩnh mở sách ra, tùy ý xem nội dung sắp phải học, Chu Hòa Thiên ngồi bên cạnh hắn, trợn mắt há hốc mồm.
Một lát sau, hắn mới phản ứng kịp, vươn tay giật phăng sách của Trì Chiếu, trừng mắt: “Thích Nguyên, mày có bệnh à!?”
Trì Chiếu sửng sốt, không rõ tại sao hắn nói như vậy.
Chu Hòa Thiên đột nhiên đứng lên, hận rèn sắt không thành thép chỉ vào trán Trì Chiếu: “Mày cứ chờ chết đi!”