Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Thật Sự Không Sợ Chết.

Chương 8: Nhất kích tất sát.




Chương 8: Nhất kích tất sát.

“Sư đệ mau chạy đi, ở đây chỉ có ngơi là Võ Giả trung kỳ… Ân?”

Tam Cường cũng không có ý định ngăn cản vị sư đệ này mà mở miệng nói ra, nhưng rất nhanh lời lại bị mắc kẹt ở cổ họng.

Bởi vì chỉ vừa rồi Tam Cường không cảm nhận được khí tức của Diệp Phong, điều này nói rõ cái gì? Điều này chỉ có hai trường hợp đó là tu vi của Diệp Phong vượt qua hắn hoặc là tu luyện cái thuật liễm tức nào đó.

Nhưng Niêm Hoa Tông bọn hắn chưa từng tồn tại cái gì liễm tức thuật, hơn nữa xung quanh trăm dặm cũng chưa từng nói ai sở hữu công pháp ẩn giấu khí tức của bản thân, như vậy chỉ còn trường hợp chính là Diệp Phong tu vi còn cao hơn hắn, mà hắn đang ở Võ Giả đỉnh phong, như vậy…

Hậu Thiên?

Ngọa tào, cái sư đệ này của ta có chút hố người!

Mới hôm qua lên sinh tử đài vẫn là Võ Giả trung kỳ, bây giờ lại là Hậu Thiên cường giả?

Điều này nếu như nói ra chỉ sợ có thể hù c·hết người a!

Chẳng nhẽ tiểu sư đệ là đang giả heo ăn thịt hổ?

Phải! Nhất định chính là như vậy.

Nếu như Diệp Phong biết được Tam Cường ý nghĩ lúc này chỉ phun ra cái ngụm lão huyết, lăn lộn ở trên mặt đất mà cười phá lên.

Bởi vì lý do hệ thống tồn tại cho nên tu vi của Diệp Phong giống như tu luyện liễm tức thuật, có thể ẩn giấu khí tức của mình trước mặt người khác, hơn nữa bây giờ Diệp Phong tu vi chỉ có Võ Giả đỉnh phong, cũng chưa đạt đến Hậu Thiên giống như Tam Cường suy nghĩ.

“Sư đệ, mời quay đầu! Ngươi nhanh một chút xử lý độc mãng, nếu không bọn ta liền treo rồi!”

Tam Cường đột nhiên hướng Diệp Phong chuẩn bị xoay người rời đi quát to một tiếng.

Sau đó Tam Cường còn vỗ vỗ bả vai của Hứa Vân: “Sư đệ, không sao. Mọi chuyện đều ổn thỏa, chúng ta sẽ tiếp tục sống sót.”



Điều này cũng khiến cho chuẩn bị rời đi Diệp Phong cùng đang sợ hãi Hứa Vân một mặt mộng bức, không biết Tam Cường đang nói rốt cuộc là cái gì?

“Cái gì? Hảo hán huynh có cách giải quyết sao không nói sớm, sư đệ vừa rồi diễn trò chỉ là đánh lạc hướng Tử Kim Độc Mãng mà thôi.”

Nhưng là rất nhanh Diệp Phong liền quay người trở lại cười hắc hắc nói ra, một bộ dáng liễm nhiên chính khí giống như sẵn sàng xông pha đồng dạng.

“Sư đệ khiêm tốn, hảo hán hai từ này ta còn có chút không dám nhận nữa rồi!”

Tam Cường vừa nghe thấy sư đệ của mình nói diễn trò để đánh lạc hướng Tử Kim Độc Mãng liền cảm động không thôi, rõ ràng là có thực lực giải quyết lại cẩn thận đánh lạc hướng sau đó mới động thủ, tên sư đệ này có chút cẩn thận a!

Khè…khè.

Khè…khè.

Nhị giai yêu thú Tử Kim Độc Mãng cái lưỡi phun ra nuốt vào âm thanh kỳ lạ, hai mắt cũng là đỏ ngầu nhìn lấy người trước mặt mang y phục của Niêm Hoa Tông giống như có huyết hải thâm thù đồng dạng.

Soạt!

Rốt cuộc Tử Kim Độc Mãng cũng không nhịn được mà phi người lên t·ấn c·ông, tốc độ còn phải nhanh hơn Diệp Phong chạy bộ rất nhiều.

Nhưng kỳ lạ chính là cả ba người Hứa Vân, Tam Cường cùng Diệp Phong lại không có bất kỳ nhúc nhích, tâm tư của mỗi người lúc này cũng khác nhau.

Ở trong lòng của Diệp Phong thì bình chân như vại, hắn có Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể nên cũng không lo t·ử v·ong, chỉ là muốn đứng lại xem một chút sư huynh có thủ đoạn gì xử lý độc mãng.

Còn Tam Cường cũng là cóc c·hết mạnh miệng, thân hình cũng không có bất kỳ dấu hiệu di chuyển, hai chân giống như chôn sâu ở trong đại địa mà đứng, ý nghĩ chờ đợi Diệp Phong ra tay.

Phải biết sư đệ của hắn nhưng là Hậu Thiên võ giả, mà Hậu Thiên võ giả kinh khủng tất cả mọi người đều công nhận, hơn nữa nhìn đến tiểu sư đệ bình chân như vại, phong thái tự tin thì trong lòng Tam Cường nỗi kh·iếp sợ cuối cùng sót lại cũng bị quét sạch sành sanh, dậm chân mà đứng chờ đợi kết quả.



Hứa Vân nhất thời cũng không biết làm cái gì cho phải, một vị là sư huynh của mình vừa nãy vẫn còn kh·iếp sợ giờ phút này liền đứng yên bất động, còn dậm chân giống như chờ đợi cái gì đó. Còn một người là tiểu sư đệ của hắn tuổi nhỏ nhưng toàn thân chính khí liễm nhiên, nhìn về nhị giai yêu thú bằng ánh mắt bình phàm không có bất kỳ sợ hãi cùng khẩn trương.

Như vậy…

Hứa Vân cũng là dậm chân mà đứng, khuôn mặt vểnh lên hướng Tử Kim Độc Mãng đang đánh tới, hai mắt bên trong tràn đầy kh·iếp sợ cũng là bị thay thế bằng trêu tức cùng thương hại.

Tới tới tới!

Nhanh chân tới chịu lấy c·ái c·hết, hắn đã không nhịn được nhìn thấy tình cảnh lấy yêu hạch từ trong bụng yêu thú ra ngoài.

“Kéo con bê, các ngươi đây rốt cuộc là đang làm gì?”

Rốt cuộc Diệp Phong đang bình thản nhìn về hướng yêu thú đánh tới cũng không nhịn được lên tiếng, hai mắt còn vô cùng mơ hồ, không biết trong hồ lô của hai vị sư huynh là bán thuốc gì.

“Sư đệ, ngươi còn không ra tay hay sao?”

Tam Cường hai mắt lúc này ẩn ẩn cũng xuất hiện một chút sợ hãi, nhanh chóng quay người sang bên cạnh Diệp Phong hô to.

“Ngọa tòa? Sư huynh, ta nói ta ra tay lúc nào?”

Diệp Phong lập tức mặt đen như đáy nồi nói ra, trong lòng lúc này đang suy nghĩ dường như hai vị sư huynh của hắn đã có chút hiểu lầm.

“Điếu tạc thiên, ngươi m* nó không phải…”

Tam Cường đang muốn nói gì nhưng lời ra đến cổ họng liền bị nuốt ngược trở lại, hai con mắt híp lại thành một vòng nguyệt nha nhìn chằm chằm phía trước.

Phốc!

Chỉ thấy Tử Kim Độc Mãng không biết từ lúc nào cái miệng đã ngoạm vào cổ của Diệp Phong, một dòng máu nóng theo miệng v·ết t·hương chảy ra, sinh cơ của vị sư đệ cũng là dần dần trôi qua.

“Sư… sư huynh! Chạy! Chạy!”



Diệp Phong lúc này liền giống như lấy hết sức lực cuối cùng sót lại trong cơ thể trút ra một hơi, hai bên mí mắt có thể dùng mắt thường cũng quan sát được đang dần dần khép lại, nhưng trước khi c·hết bên trong con ngươi dường như không có bất kỳ hối hận cùng hoảng sợ, tựa hồ c·ái c·hết đối với hắn chính là thoải mái như vậy.

“Sư đệ!”

Hứa Vân cùng Tam Cường đồng thanh hô một tiếng, hai mắt đỏ ngàu, tơ máu hiện lên giống như mạng nhện đồng dạng, toàn thân nổi gân xanh vô cùng đáng sợ.

“Sư huynh, nhân lúc Tử Kim Độc Mãng còn đang xử lý thân thể của Diệp Phong, chúng ta liền chạy thôi!”

Hứa Vân sợ hãi kéo tay của Tam Cường sư huynh nói ra, cả người không cần nói cũng biết tràn đầy mồ hôi lạnh, khẩn trương vô cùng.

“Ngươi mẹ nó là loại người như vậy sao? Diệp Phong sư đệ vì chúng ta xả thân không tiếc, chúng ta lại chạy? Niêm Hoa Tông không có đệ tử như ngươi, ta Tam Cường hảo hán cũng không có tên sư đệ như ngươi!”

Tam Cường giờ phút này triệt để điên cuồng hét lên, trong lòng một mớ hỗn loạn cảm xúc đan xen.

Bởi vì hắn chủ quan nên Diệp Phong sư đệ mới m·ất m·ạng.

Bởi vì hắn khinh thường nên Diệp Phong sư đệ cái cổ mới bị Tử Kim Độc Mãng cắn lấy.

Tất cả là vì hắn, vì hắn.

“Sư huynh! Tỉnh táo, nếu như chúng ta chạy thoát khỏi đây mới có thể báo thù cho sư đệ, hơn nữa sư đệ c·ái c·hết là không uổng phí.”

Hứa Vân tuy bị sư huynh của mình quát một tiếng nhưng vẫn là cắn răng nói ra, hai tay giữ chặt thân thể của Tam Cường phòng ngừa hắn đi lên tử chiến với yêu thú.

“Đi!”

Tam Cường rất nhanh liền đưa ra quyết định, tính từ thời điểm hắn phát ra tín hiệu đáng nhẽ Vương trưởng lão phải chạy đến rồi mới phải, nhưng bây giờ vẫn chưa có bất kỳ hành động nào từ phía của Vương trưởng lão, đây cũng không phải là Vương trưởng lão bỏ mặc bọn hắn mà là thế lực khác đang nhúng tay vào.

Nơi này không phải là chỗ nên ở lại lâu, Tam Cường cũng không có chần chừ đưa ra quyết định.

Đúng vậy, chỉ còn sống mới là có cơ hội báo thù cho Diệp Phong sư đệ.