Ta Thật Không Phải Tuyệt Thế Cao Nhân

Chương 36: Vinh Hạnh Đặc Biệt




Nam Phong cảm giác được tất cả những điều này, cũng khiếp sợ đến nỗi trợn tròn mắt.

Trời ạ!

Đây... Đây đúng là thiên đại cơ duyên và ban ân.

Lúc bấy giờ, Tử Lăng cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, nàng vội vàng nhắm hai mắt lại.

Tiêu hóa tất cả.

Một lúc sau.

"Nam Phong tỷ tỷ, tỷ mau đến xem..."

Tử Lăng nói với Nam Phong.

Lúc này, Nam Phong mới lo lắng tiến lên. Chỉ liếc mắt nhìn một cái, tinh thần nàng ta đã chấn động.

Dưới những nét vẽ ít ỏi, toàn bộ dãy núi Thương Ly đều được khắc họa trong bức tranh này.

Hướng của những dãy núi, đạo vận ẩn chứa bên trong, cuối cùng hợp thành một con rồng!

Quá rõ nét!

Có bức tranh này, họ có thể biết rõ toàn bộ dãy núi Thương Ly.

Hồi nãy, hai người họ đứng trông ra xa khi điều khiển thuyềnn bay cấp Linh cũng chỉ cảm nhận được sự rộng lớn bao la mà thôi, còn lại hoàn toàn không nhìn ra.

Nhưng bức tranh này đơn giản gọn gàng vẽ ra từng bóng cây ngọn cỏ tại dãy núi Thương Ly.

"Trời ạ, nếu chưa đích thân tiến vào dãy núi Thương Ly thì sao có thể vẽ lại rõ ràng như thế chứ? Chẳng lẽ vị tiền bối trước mắt đã từng sống sót vượt qua dãy núi Thương Ly rồi ư?!"

Nàng ta kinh hồn táng đảm.

-- Thánh Địa Tam Tuyệt được tiên nhân Tam Tuyệt thành lập, vậy nên, bọn họ biết rất nhiều bí văn.

Nghe nói, có một đài Đăng Tiên được cất giấu trong dãy núi Thương Ly,

Chỉ cần đặt chân lên đài Đăng Tiên là có thể trực tiếp bước vào Tiên vực.

Từ xưa đến nay, người bước vào dãy núi Thương Ly chỉ có hai kết cục: thành công tiến vào Tiên vực hoặc chết.

Muôn đời này, đài Đăng Tiên không có lối quay trở về!

Đây chính là chân lý.

Nhưng vị trước mắt này...

Nếu Lý Phàm không hề giống với bức tranh được vẽ lại trong tông môn, nàng ta đã suýt nghi ngờ hắn chính là tiên nhân Tam Tuyệt tái hiện, nếu không sao có thể có năng lực như vậy?

Lòng Nam Phong như đang dời sông lấp biển. Suy tư hồi lâu, nàng ta mới lấy lại bức tranh, hít sâu một hơi, nàng ta cung kính trả lại Lý Phàm, nói: "Đa tạ tiền bối đã cho phép thưởng lãm!"

"Gặp được nhau đã là có duyên, cần gì đa lễ."

Lý Phàm cười, nói: "Trời cũng bắt đầu tối rồi. Nếu hai ngươi ở lại đây, chỉ e sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Quanh đây cũng không còn chỗ nào khác, nếu không ghét bỏ thì có thể theo ta về thôn."

Thoạt trông hai tiểu cô nương chính là người vấc bảng vẽ đến vẽ phong cảnh. Giờ đã sẩm tối, Lý Phàm không đành lòng để hai người phải ăn gió nằm sương.

Nghe vậy, trong lúc nhất thời, Tử Lăng và Nam Phong xúc động và ngạc nhiên không thôi!

"Tiền... Tiền bối, chúng ta thật sự có thể theo ngài trở về ư?"

Tử Lăng cảm thấy hơi khó tin, mở miệng hỏi!

Vị tiền bối khủng bố này cho phép hai người họ tới nơi mà hắn đang tu hành ư?

Đây là một vinh hạnh đặc biệt đến mức nào cơ chứ.

Giống như một người dân nghèo đột nhiên được hoàng đế mời vào cung vậy, người đó sẽ cảm thấy kích động đến nhường nào?

Tuy các nàng đều có xuất thân từ thánh địa, nhưng bên trong thánh độ, người có năng lực mạnh nhất cũng chỉ là chí tôn mà thôi, còn vị trước mặt hiển nhiên đã vượt qua cả chí tôn rồi.

Cho dù là họa tác họa thánh cấp Chí Tôn của Thánh Địa Tam Tuyệt cũng không thể khiến Tử Lăng liên tục đột phá cảnh giới trên phạm vi lớn thế này được.

Lý Phàm cười cười, nói: "Đương nhiên có thể."

Hai người theo sau với tâm trạng vô cùng. Bọn họ cũng không sợ Lý Phàm có ác ý gì khác. Suy cho cùng, nếu tiền bối này muốn gây bất lợi cho bọn thì cũng hoàn toàn không cần lừa gạt. Chỉ trong nháy mắt thôi, hai người chỉ có thể chờ chết.

"Đường núi hơi khúc khuỷu, các ngươi đi chậm một chút."

Lý Phàm bước từng bước một xuống núi. Vì đường núi dựng đứng nên có chỗ, hắn phải sử dụng cùng lúc cả tay chân, còn Bạch Tiểu Tình thì nằm sát vào trong lòng hắn.

Thấy thế, Nam Phong và Tử Lăng đều cảm thấy bất ngờ.

"Vị tiền bối này... Này..."

Tử Lăng cảm thấy hơi khó hiểu.

Với nhân vật có đẳng cấp nhường này, chuyện súc địa thành thốn, xua sao hái trăng, muốn đi đâu không phải chỉ là chuyện chỉ cần nghĩ một chút mà thôi ư?

Nhưng, hiện giờ, hắn lại xuống núi giống hệt như một người bình thường.

"Vị tiền bối này chính là người siêu phàm nhập thánh, hành vi này tất phải có thâm ý, chúng ta đi theo thôi."

Nam Phong nói, nàng ta học theo Lý Phàm trước: bước từng bước một xuống núi mà không vận dụng chút linh lực nào.

Tử Lăng cũng sử dụng cả tay chân.

Đến khi xuống núi, hai người đã nhễ nhại mồ hôi.

"Ta không ngờ chỉ xuống một ngọn núi thôi mà lại mệt thế này."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lăng đỏ bừng, nhìn qua tươi đẹp lạ thường.

"Đi một ngày đàng học một sàng khôn, trong họa đạo không những phải cảm nhận cảnh tốt đẹp, mà còn phải tự nghiệm thấy cảnh gian khổ."

Lý Phàm nói. Đây chính là những điều hắn ngộ ra qua những ngày vẽ tranh ngược gió mấy hôm nay. Vào giây phút này, hắn vui lòng chia sẻ.

Nghe vậy, Nam Phong và Tử Lăng đều cảm thấy chấn động.

"Thì ra vị tiền bối này đang điểm hóa cho chúng ta!"

Nam Phong bừng tỉnh đại ngộ.

Mà Tử Lăng cũng như có điều đăm chiêu. Nàng ta quay đầu nhìn thoáng qua ngọn núi này.

Nếu lúc trước không có chuyến hành trình xuống núi vừa rồi, thì khi vẽ lại ngọn núi này, chỉ e nàng ta sẽ bỏ sót rất nhiều chi tiết.

Nhưng, sau khi tự trải nghiệm, nàng ta bất chợt cảm thấy mình có thể khiến cho cả ngọn núi này có một sinh mệnh mới!

Nàng ta có thể cảm nhận được tâm cảnh của mình tăng thêm một bậc.

Cao nhân, chắc chắn là cao nhân rồi.

Ánh mắt nhìn Lý Phàm của Tử Lăng càng thêm sùng bái.

Nam Phong cũng tỏ ra vô cùng khâm phục. Để điểm hóa cho người kém hiểu biết như họ, một vị tối cao như vậy lại lấy mình làm gương, tay không xuống núi.

Đây mới đúng là thế ngoại cao nhân thật sự.

"Đi thôi, nhân lúc trời còn chưa tới, nhanh chóng về thôn thôi."

Lý Phàm nói rồi cất bước liền đi.

Hai người đi theo hắn, đi thẳng tới sơn thôn nhỏ.