Ta Thật Không Phải Tuyệt Thế Cao Nhân

Chương 33: Bí Mật Trong Dãy Núi Thương Ly! (1)




Ngày hôm ấy, Hỏa Quốc diệt vong, Hỏa Hoàng bị giết chết.

Tam công chúa Hỏa Linh Nhi của Hỏa Quốc lên thay thế, chiêu cáo thiên hạ.

Tông môn khắp thiên hạ đều vô cùng chấn động.

Chỉ trong một ngày, vô số thế lực cấp Nhật, cấp Nguyệt trong Hỏa Quốc vội vàng tiến đến đế đô Hỏa Quốc để yết kiến.

Đặc biệt là vô số thế lực lớn đều đã cảm nhận được uy thế của cuốn tranh dày đặc không trung giết chết Hỏa Hoàng cuối cùng.

"Rõ là đang uy hiếp các thế lực tứ phương!"

"Không thể làm trái ý chí của tiên nhân!"

"Hỏa Quốc thay đổi rồi!"

...

Sau khi cướp được Hỏa Quốc, rất nhanh sau đó, đáta nước này lại khôi phục vững vào.

Suy cho cùng, đám người Hỏa Linh Nhi chỉ giết những người thề trung thành với Hỏa Hoàng mà thôi.

Những người còn lại đều trực tiếp thần phục khi cảm nhận rõ nét uy thế vô biên.

"Lão tông chủ, giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta chính là tìm kiếm các tin tức lớn cho Lý tiền bối.''

Trên ngôi vị hoàng đế, Hỏa Linh Nhi nhìn Vu Khải Thủy, nói: "Trong chuyện này, tiền bối có ý kiến gì chăng?"

Vu Khải Thủy mỉm cười, nói: "Để hệ thống tình báo của Hỏa Quốc hoạt động mọi mặt, chắc có lẽ cũng đủ rồi đấy."

Hỏa Linh gật đầu.

Đồng thời, có rất nhiều tông môn bên ngoài đến yếu kiến.

Hỏa Linh Nhi đều triệu kiến toàn bộ. Dù bây giờ Hỏa Quốc đổi chủ nhưng vẫn phải có quan hệ ngoại giao tốt với các thế lực xung quanh.

Phải mất liên tục nhiều ngày mới tiếp kiến hết hầu hết các thế lực.

"Hồng Huyền Chí Tôn của Thánh Địa Thái Diễn, La Minh Chí tôn của Thánh Địa Tử Dương đến!"

Một tiếng hô to vang lên!

Hoàng cung Hỏa Quốc rúng động.

Hai chí tôn lớn của hai thánh địa lớn ghé thăm!

Hai chí tôn lớn ghé thăm!

Hỏa Linh Nhi và đám người Vu Khải Thủy đều hết sức kinh hãi.

Bọn họ lập tức đi ra nghênh đón.

Chỉ thấy một lão giả mặc trường bào khí thế như núi cao, hơi thở lắng đọng mà mạnh mẽ, mở miệng nói: "Hồng Huyền thay mặt cho Thánh Địa Thái Diễn, chúc mừng tân hoàng Hỏa Quốc lên ngôi."

Hồng Huyền Chí Tôn cũng không hề tỏ vẻ kiêu căng, chắp tay vái.

Người còn lại là một đạo sĩ tay cầm phất trần, mặc một bộ áo đạo sĩ Thái Cực, tiên phong đạo cốt. Vị chí tôn nọ cũng cười nói: "Nữ hoàng đúng là rất có thần thái."

Hắn đúng là La Minh Chí Tôn.

"Hai vị chí tôn khách khí rồi."

"Xin mời vào."

Hỏa Linh Nhi vươn tay.

Đoàn người đi vào bên trong đại điện.

"Hỏa Hoàng, chúng ta cũng không nói vòng vo làm gì. Sở dĩ hôm nay đến đây là vì chúng ta muốn gặp vị tiền bối đó một lần!"

Vừa vào trong đại điện, La Minh cũng đã mở miệng nói: "Hiện nay hai thánh địa lớn chúng ta đã do thám được. Kể từ mấy ngày trước, sứ giả của Tà Thần đã đến vùng phía nam Hỏa Quốc rồi."

"Tà Thần là chí tôn đã thất bại trong việc chứng đạo, từ đó bị tâm ma vây khốn. Dù chưa chứng đạo, nhưng có thể nói, xét trên cả Huyền Thiên giới, chỉ e cũng chỉ có vị tiền bối ấy có thể xử lý Tà Thần mà thôi."

Nghe vậy, Hỏa Linh Nhi hơi nhăn mày.

"Hơn nữa, nguyên nhân khiến Tà Thần xuất hiện bấy giờ rất có thể là vì có thứ gì đó ở sâu trong dãy núi Thương Ly đã thu hút nó."

"Thứ đó cũng chính là nguyên nhân khiến Ly Hỏa Chí Tôn hóa thành yêu tôn!"

Hai người không hề che giấu.

"Nếu không có gì nhầm lẫn thì có khả năng Ly Hỏa Chí Tôn chỉ là người có năng lực kém nhất bị thứ đó chuyển hóa thôi đấy."

La Minh nói với vẻ vô cùng lo lắng: "Nếu những vật chất khác trong dãy núi Thương Ly đều bị yêu hóa và hồi sinh thì những thứ đó sẽ trở thành tai hoạ ngập đầu với toàn bộ Nam Vực và thậm chí là toàn bộ Huyền Thiên giới. Chính vì vậy, hai thánh địa lớn chúng ta muốn hợp tác với vị tiền bối đó."

"Cho dù là Tà Thần hay thứ ở sâu trong dãy núi Thương Ly cũng đều là rắc rối khó giải quyết."

Hỏa Linh Nhi và đám người Vu Khải Thủy đều bắt đầu suy tư.

"Ta vốn tưởng mục đích của Lý tiền bối là Tà Thần, nhưng giờ xem ra, đất trời trong mắt Lý tiền bối đã vượt qua khả năng tưởng tượng của chúng ta!"

Vu Khải Thủy nghiêm trang nói.

Thứ sở hữu sức mạnh có thể khiến một chí tôn hóa yêu, khiến Tà Thần phải mơ ước...

Ván cờ mà Lý tiền bối đang chơi quả là quá cao siêu, quá rộng lớn.

Đám người mình như con kiến vậy, chỉ có thể nhìn thấy một cái vảy móng mà thôi!

Vẻ mặt của bọn họ đều trở nên phức tạp.

"Ta tin Lý tiền bối đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay rồi, nhưng chúng ta cũng nên đi xem sao. Hiện giờ đã chiếm được Hỏa Quốc, chúng ta cũng nên tới thỉnh an thôi."

Vu Khải Thủy nhìn Hỏa Linh Nhi.

Hỏa Linh Nhi cũng gật đầu. Mọi thứ họ có được ngày hôm nay đều do Lý tiền bối ban tặng, nay sự nghiệp đã hoàn thành, cho dù Lý tiền bối không cần, họ cũng phải tới chào hỏi!

"Nếu đã vậy, chúng ta sẽ dẫn hai vị cùng đến bái kiến Lý tiền bối. Tuy nhiên, tiền bối có đồng ý gặp hay không thì chỉ đành nhờ vào duyên số thôi..."

...

Vào lúc đó.

Ngoài dãy núi Thương Ly, một chiếc phi thuyền bay trên không trung đã đến.

"Không hổ là nơi chứng đạo của lão tổ. Vừa liếc nhìn một cái đã thấy nơi đây giống như tiềm long đang say ngủ, chôn giấu không biết bao nhieu bí mật bên trong rồi!"

Có hai nữ tử đứng trên chiếc phi thuyền bay trên không trung.

Trong đó có một cô bé trông có vẻ mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mắt sáng long lanh, vô cùng lanh lợi.

Cô bé đeo một chiếc túi dùng để đi chu du khắp nơi, bên trong chứa cả bảng vẽ của cô bé.

"Tỷ tỷ, nghe nói lúc trước ở đây vừa xuất hiện một yêu tôn đấy. Chúng ta thật sự có thể lấy lại thứ mà lão tổ để lại ư?"

Cô bé cảm thấy lo lắng, hỏi.

Thiếu nữ lớn hơn một chút, trông có vẻ đã hai mươi tuổi, cơ thể thướt tha, vô cùng xinh đẹp, có khí chất kỳ ảo khôn lường, trên lưng đeo một cây tiêu vĩ cầm, mỉm cười đáp:

"Tử Lăng, muội là người có tư chất cao nhất của Thánh Địa Tam Tuyệt chúng ta. Nếu trên thế giới này có người có khả năng nhận được vật do lão tổ truyền lại, vậy người đó chắc chắn phải là muội."

Phi thuyền bay trên không tiếp tục tiến về trước. Hôm nay bọn họ chuẩn bị đi dạo một vòng bên ngoài.

"Nghe nói yêu tôn xuất hiện ở đây đã bị một vị có năng lực vượt qua chí tôn giết chết tươi bằng một bức tranh. Không biết là tranh vẽ thế nào mà có sức mạnh to lớn đến thế!"

Trên gương mặt xinh đẹp mà non nớt của Tử Lăng đầy vẻ hâm mộ, nàng ta nói: "Nam Phong tỷ tỷ, tỷ nói xem là người thế nào mới có thể vẽ ra bức tranh như thế?"