Ta Thật Không Phải Tuyệt Thế Cao Nhân

Chương 30: Nhiệm Vụ Của Lý Tiền Bối (2)




Đã qua một khoảng thời gian kể từ lúc đó.

Cuối cùng đám người Vu Khải Thủy đã có thể chắc chắn không có kẻ nào đang rình mò xung quanh.

Thực tế cho thấy rõ là bọn họ cẩn thận quá mà thôi, ai dám rình mò đức tiên nhân chứ? Đó chẳng khác gì rước họa cho tông môn của mình cả!

Bọn họ đi thẳng tới tiểu sơn thôn.

Chẳng bao lâu sau, cuối cùng họ cũng đã vào trong tiểu sơn thôn.

Người dân trong xóm nhanh chóng nhận ra bọn họ, lên tiếng chào hỏi.

Đến trước sân nhỏ, Mộ Thiên Ngưng tiến lên gõ cửa.

"Thiên Ngưng tới bái kiến Lý tiền bối."

Sau khi lên tiếng, trong sân nhỏ vang lên giong nói lạnh nhạt của Lý Phàm: "Vào đi--"

Mấy người bước vào trong, chỉ thấy Lý Phàm đang ôm Tiểu Bạch phơi nắng dưới gốc cây đào.

Vô cùng nhàn nhã.

Ai nấy đều có tâm trạng phức tạp. Có lẽ đây chính là đại năng tuyệt thế, vừa có thể giết chết yêu tôn, lại vừa có thể thong dong phơi nắng như thế...

Thế này đúng là lòng hoàn toàn không lo nghĩ gì mà.

"Đa tạ bức tranh của Lý tiền bối!"

Hỏa Linh Nhi tiến lên, ánh mắt đầy vẻ cảm kích, nói: "Linh Nhi đã sử dụng xong, hiện giờ trả lại cho tiền bối, hơn nữa cũng mang theo cả vật này đến cho tiền bối ạ."

Nàng ta kính cẩn dâng bức tranh cùng với Thiên Hỏa Thần Trấn lên.

Lý Phàm cũng cười nói: "Tranh đó để tặng cho ngươi, không cần trả lại cho ta."

"Nhưng tấm gỗ này lại đúng là thứ hay ho đấy."

Hắn vươn tay cầm tấm gỗ. Gỗ cầm nặng tay, hơn nữa còn có cảm giác lạnh lẽo.

"Ừ, tốt hơn hẳn so với củi đốt thông thường."

Lý Phàm nhận xét một câu.

Tất cả mọi người lại tỏ vẻ phức tạp. Đây chính là vật chứng đạo của chí tôn thế hệ trước đó, thế nhưng trong mắt Lý tiền bối cũng chỉ tốt hơn một chút so với củi đốt mà thôi...

Tuy nhiên, bọn họ không thể không thừa nhận, đây đúng là một lời đánh giá "công bằng"!

Suy cho cùng, vị trước mặt họ chỉ nấu thức ăn cho thú cưng mèo của mình thôi đã dùng Huyền Hỏa Mộc làm củi đốt rồi.

Lý Phàm cầm tấm gỗ nọ, nghĩ chắc những người này mang gỗ đến đây nhanh như thế là vì nghe từ miệng người nào đó trong xóm, biết mình giỏi điêu khắc.

Tài điêu khắc của hắn chắc chắn được đánh giá là hoàn mỹ. Vậy nên, biết đâu điêu khắc gỗ cũng có thể kiếm được ít tiền nhỉ?

Nghĩ đến đám người Mộ Thiên Ngưng vô cùng bần cùng, mà Hỏa Linh Nhi thì lại có phận đời đáng thương, Lý Phàm bèn khẽ thở dài, nói:

"Nếu các người đã biết chút tài mọn của ta, lại mang cả thứ này tới. Vậy thì ta đành giúp các người một lần vậy."

Lý Phàm nói rồi lập tức vào nhà, lấy đao khắc ra.

Đó là một cây đao khắc màu đen, chỉ riêng lưỡi dao có màu vàng kim nhạt.

Khỏi cần nói, đây cũng là đồ mà hệ thống cho Lý Phàm.

Lý Phàm một tay cầm tấm gỗ, một tay cầm đao, bắt đầu điêu khắc.

Đám người Vu Khải Thủy đều thấy mừng rỡ không thôi.

Xem ra, quả nhiên họ đã đoán trúng mưu tính của Lý tiền bối rồi. Thiên Hỏa Thần Trấn này quả nhiên có tác dụng với Lý tiền bối.

Chỉ thấy, dưới các động tác chạm trổ của Lý Phàm, vụn gỗ liên tục bay tán loạn, mọi người càng khiếp sợ hơn.

"Đây là đao khắc gì thế... mà lại có thể dễ dàng cắt gọt Huyền Hỏa Mộc vạn năm?"

"Không thể tin được... Ta có thể cảm thấy rõ, khi điêu khắc, cây đao đó dường như đang chạm trổ đại đạo, chạm trổ đất trời!"

Vu Khải Thủy, Ngụy Ngọc Sơn đều vô cùng rung động.

Mà Mộ Thiên Ngưng và Hỏa Linh Nhi lại ngây người. Vào lúc điêu khắc, rõ ràng Lý tiền bối như đang sa vào trong đạo cảnh, trông hệt như một đức tiên tôn siêu thoát trên thiên cung, không có bất cứ sự vật nào có thể làm phiền đến tâm trạng của hắn.

Dưới từng lưỡi đao của Lý Phàm, một tòa cung điện bắt đầu được phác họa.

Bản phác thảo dần trở nên hoàn thiện, chạm rồng khắc phượng, vẽ mắt vẽ sừng, cung điện điêu khắc chỉ bé bằng lòng bàn tay lại trông khí thế rầm rộ!

Hệt như tiên cung!

Cuối cùng, Lý Phàm khắc lên hai chữ nhỏ "Ly Thiên" trên cung điện.

Đây là vật được làm nên từ Huyền Hỏa Mộc, Ly (mặt trời) tượng trưng cho hỏa (lửa), còn Thiên (bầu trời) tượng trưng cho đẳng cấp cao quý.

Ở Hỏa quốc, tòa cung điện này có ngụ ý tốt lành, đám người Hỏa Linh Nhi cũng có thể bán đi dễ dàng.

Sau khi khắc chữ xong, Lý Phàm nhẹ nhàng thổi một hơi, thổi vụn gỗ cuối cùng bay đi mất.

Mọi người chứng kiến cảnh tượng ấy mà vô cùng lấy làm kinh hãi.

Rõ ràng bọn họ nhìn thấy, sau khi được Lý Phàm thổi hơi, một cung điện vốn đã cực kì bất phàm, nháy mắt đã trở nên dồi dào đạo vận, tiên khí vương vấn!

Lý Phàm vừa thổi... thổi một hơi tiên khí!

Một hơi tiến khí hóa một tấm gỗ điêu khắc vốn đã là báu vật nay hóa thành bảo vật chỉ có trong truyền thuyết!

Lý Phàm quay đầu, nhìn thấy biểu cảm đó của mọi người, trong lòng cũng hơi đắc ý.

Trình độ khắc gỗ của mình vẫn còn được lắm.

Hắn đưa gỗ đã được điêu khắc cho Hỏa Linh Nhi, nói: "Đây, cầm đi đi."

Hỏa Linh Nhi cũng trợn tròn mắt, hỏi với vẻ ngơ ngác: "Cho... cho ta ư?"

Lý Phàm buồn bực nói: "Không muốn à?"

Phải đến lúc này Hỏa Linh Nhi mới phản ứng kịp. Nàng ta vô cùng cảm kích, nói: "Muốn, muốn chứ... Linh Nhi có năng lực gì có thể làm phiền tiền bối thế này!"

Nàng ta nhận bằng cả hai tay.

Vào lúc này, nàng ta có thể cảm nhận một cách rõ ràng. Được Lý tiền bối chạm trổ một hồi như thế, toàn bộ yêu khí trên tấm gỗ khắc này giờ đã tan thành mây khói!

Hơn nữa, khắp cung điện trên tấm gỗ khắc dồi dào đạo vận, hơn nữa còn có quy luật tiên đạo làm bạn.

Nàng ta cảm thấy, dường như chỉ cần vừa nghĩ là mình đã có thể tương hợp với tòa cung điện này, lại càng hiểu rõ cung điện này có nhiều tác dụng thần kì.

Đây chắc chắn là một tiên bảo vô song.

Có thể xây dựng một thế lực cấp Thánh Địa!

"Ở đây còn có chút phế liệu, làm mấy món đồ chơi nhỏ cho các người nhé!"

Lý Phàm tiếp tục cười, rất nhanh sau đó, hắn đã dùng những tấm gỗ thừa để khắc ra hai chiếc trâm phượng.

"Đây, vừa đủ hai người các ngươi mỗi người một cái."

Lý Phàm đưa cho Mộ Thiên Ngưng và Hỏa Linh Nhi.

Trâm ngọc này đẹp đẽ vô cùng, lại thêm tiên đạo mông lung. Trong lúc nhất thời, hai thiếu nữ xinh đẹp đều vô cùng vui vẻ và xúc động.

"Cảm ơn tiền bối!"

"Cảm ơn tiền bối!"

Hai người xúc động, nở gan nở ruột.