Ta Thật Không Phải Tuyệt Thế Cao Nhân
Thấy tiểu hổ xông lên đỉnh núi, ba con ác điểu đi theo phía sau nhất thời đều là dừng lại!
"Chờ một chút, nơi này. . . làm sao ta cảm giác rất kinh khủng!"
"Ngọn núi này có điều cổ quái. . ."
Tu vi càng mạnh mẽ thì càng cảm giác rõ ràng loại uy áp chạm đến linh hồn kia.
"Làm sao? Chẳng lẽ lại để cho nàng ta bỏ chạy như vậy?"
Ba con ác điểu đang thương nghị.
"Không được! Chủ nhân đang ở thời kỳ hồi phục mấu chốt, cần nhiều tổ huyết của sinh linh, trong cơ thể của con bạch hổ này có một tia tổ huyết, tuyệt đối không thể bỏ qua!"
Trong đó có một con ác điểu toát ra một vệt sáng lạnh như băng qua ánh mắt: "Đi lên xem một chút, ở trên bùng đất này không có gì cường đại hơn chủ nhân cả!"
Nhất thời, ba con ác điểu cấp tốc bay lên!
Tiểu hổ hóa thành ánh sáng lung linh xông lên, rốt cuộc rơi vào trên ngọn núi.
Nàng nhìn về phía trước lại thấy ở chỗ đỉnh núi trống trải, cạnh một tảng đá lớn có một người thanh niên đang an nhiên vẽ tranh!
Phương xa, nắng chiều vô hạn, ánh sáng khiến phong cảnh trong đất trời vừa lạnh lẽo thê lương nhưng lại tuyệt đẹp, trước mắt, một người thanh niên đang tập trung tinh thần cầm bút vẽ tranh, nhất cử nhất động đều tựa như hòa làm một thể với mảnh đất trời này. . .
"Đạo vận thật là nồng đậm, quy luật thiên địa đều đang lưu chuyển theo nét bút của hắn. . ."
Tiểu bạch hổ thấy mà kinh hãi, đây là đại năng phương nào?
Khi nàng đang giật mình thì ba con ác điểu cũng đã đến sau lưng nàng.
Nhưng mà, giờ phút này trong mắt ba con ác điểu đều là lộ ra vẻ kinh hãi.
Bọn chúng đều nhìn chằm chằm thanh niên đang vẽ tranh phía trước.
"Thật là khủng khiếp. . . Khí tức thật là khủng khiếp, ta cảm giác linh hồn của mình đều sắp bị khuất phục rồi. . ."
"Không thể nào, chỗ này tại sao có thể có nhân vật như vậy được?"
Ba con ác điểu đều đang run rẩy!
Ở trong mắt của bọn họ, mỗi một nét vẽ của Lý Phàm tựa như đem đại đạo khắp thiên địa thâu tóm vào trong đó.
Một nét nắng chiều mà Lý Phàm vẽ lên căn bản không giống như là một bức họa mà là một tia nắng chiều chân chính!
Phảng phất như là nắng chiều dần dần chìm xuống kia lại tiến vào trong tranh của hắn.
Bức vẽ của Lý Phàm dần dần hoàn chỉnh, đại đạo trên đỉnh ngọn núi đều đang ngưng tụi!
"Oanh!"
Giờ khắc này, trong cơ thể ba con ác điểu ầm ầm vang dội, đạo âm cũng đang nổ ầm!
Trong cơ thể bọn chúng như có phù văn mỏng manh đang hiện lên, dần dần trở nên sáng ngời, thành hình!
"Đây. . . Đây là lời kêu gọi của đại đạo, dấu ấn tổ thú cực kỳ nhỏ bé trong cơ thể chúng ta lại muốn tái hiện?"
"Trời ơi, chúng ta. . . sắp khôi phục huyết mạch của Kim Sí Đại Bàng tổ tiên sao? !"
"Đây là cơ duyên nghịch thiên, cơ duyên nghịch thiên!"
Ba con ác điểu giờ khắc này đều đang kích động, hoàn toàn kích động!
Chỉ nhìn người trước mắt vẽ tranh mà bọn chúng lại kích hoạt được dấu ấn phù văn tổ thú mỏng manh trong cơ thể!
Mà tiểu bạch hổ cũn gầm nhẹ một tiếng, giờ khắc này, cả người nàng sáng lên tựa như hóa thành thần thú!
Nàng rõ ràng cảm nhận được, trong cơ thể mình, từng cổ huyết dịch hỗn tạp đang chuyển hóa thành màu vàng nhạt!
Đó là. . . Bạch hổ tổ huyết Thần thú!
. . .
Lý Phàm chỉ lo vẽ tranh, không hề hay biết tất cả chuyện diễn ra xung quanh.
Khi ánh tịch dương cuối cùng cũng rơi vào trong mây thì bút trong tay hắn cũng đúng lúc dừng lại!
Nắng chiều trong đất trời biến mất, nhưng mà, nắng chiều dưới bút hắn lại vừa vặn thành hình!
"Hô —— "
Lý Phàm nhẹ nhàng thở một hơi, nhìn nắng chiều trong giấy mà cười một tiếng.
Dùng bút mực lưu lại những gì tốt đẹp trên thế gian này cũng là một chuyện hạnh phúc.
Hắn xoay người lại thấy đỉnh núi bên kia không biết lúc nào lại xuất hiện ba con chim to rất phi phàm, cùng với một con mèo đáng yêu.
"Ừ ?"
Lý Phàm chợt có cảm giác, đây là lần đầu tiên hắn vẽ tranh có sinh linh xuất hiện.
Tương truyền một số nhạc sĩ có kỹ thuật cao siêu, lúc tấu nhạc có thể hấp dẫn các loại chim muông trên thế gian tới, thậm chí còn có Phượng Hoàng, chẳng lẽ vẽ tranh cũng có thể có hiệu quả thần kỳ như vậy?
Lý Phàm kinh ngạc, trong lòng hắn động một cái, cảm thấy điều này thật là một kỷ niệm đáng giá.
Vì vậy, hắn lại cầm bút, nói: "Nếu đã xuất hiện vậy thì vẽ các ngươi vào trong tranh đi—— "
Hắn cầm bút vẽ đại điểu trên bức tranh nắng chiều mới vẽ xong kia!
Đại điểu vỗ cánh, giống như đang bay về hướng nắng chiều.
Giống mấy con ác điểu này y như đúc, giản bút truyền thần!
Hắn hạ nét đầu tiên xuống!
Tiểu bạch hổ bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, nàng vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy một con ác điểu sau lưng, trong mắt chim mang sắc thái vô cùng kinh hoàng, nhưng bị một loại sức mạnh không thể tưởng tượng nổi nào đó khống chế, trực tiếp biến mất tại chỗ!
Con chim thứ nhất của Lý Phàm vừa vặn thành hình!
Lý Phàm lại cử động bút vẽ con chim thứ hai.
"Không. . ."
Trong mắt hai con ác điểu còn lại lóe lên vẻ kinh hãi, không biết, sức mạnh kinh khủng thần bí làm cho bọn chúng nứt ra, muốn vỗ cánh bay đi nhưng đều không thể nhúc nhích!
Trong khoảnh khắc Lý Phàm vẽ xong con chim thứ hai thì lại một con ác điểu biến mất tăm.
Con ác điểu thứ ba cứ thế mềm oặt ngã xuống, nhìn thanh niên kinh khủng kia, cả người phát run.
Nhưng việc này cũng không thay đổi chuyện nó biến mất theo nét vẽ của Lý Phàm!
Lý Phàm rốt cuộc cũng vẽ xong con chim thứ ba, ba con ác điểu. . . Đều không thấy!
Tiểu bạch hổ nhìn Lý Phàm, trong mắt hổ linh động viết đầy sợ hãi.
Trời ạ, mình đang gặp phải đại ma vương gì thế? Nhân vật kinh khủng nào đây?
Vừa cầm bút lên, ba con chim thần vượt qua cảnh giới Động Hư lại trực tiếp bị hắn. . . Vẽ vào bên trong bức họa?
Này nói ra. . . Sẽ hù chết hổ đó!
Không, người kế tiếp hắn vẽ là mình. . .
Không, Bạch Tiểu Tình ta không muốn, không muốn biến mất. . . Không muốn vào bên trong bức họa đâu. . .
Hu hu làm thế nào. . .
Trong mắt hổ hoảng sợ, chợt nhớ tới, nghe nói loài người đều thích mèo. . .
Nàng lấy hết dũng khí, hướng về phía loài người kinh khủng kia, phát ra thanh âm sỉ nhục nhất trong đời của nàng;
"Meo meo ~~~~ meo meo meo ~~~ "