“Các hả là nữ tu cường đại nhất bản tông chủ gặp được trên con đường tu luyện từ trước đến nay.”
“Chẳng qua nếu các hạ chỉ có chừng ấy chiêu số thôi thì hôm nay bản tông chủ vẫn giành được thắng lợi.”
“Thánh Tông Chi Vận!”
Vân Thủy cắn nát ngón trỏ, một giọng tinh huyết ứa ra, bay lên không trung.
Đông Tuyết Vân Tịch nhìn hình ảnh này.
“Điều động số mệnh của một tông, ngươi không sợ số mệnh tông môn bị hao tổn à?”
Vân Sơ bật cười ha ha.
“Cho dù hôm nay bản tông chủ có ép khô số mệnh, ta cũng không tiếc.”
“Chỉ cần có thể đánh bại Huyết Sát Các, bổ sung lại số mệnh Vô Thủy Thánh Tông chỉ là chuyện dễ dàng.”
Đông Tuyết Vân Tịch cầm Nhật Nguyệt Luân Kiếm, chém ra vài đường.
Nhưng mấy đường kiếm này đều bị lượng khí vận khổng lồ xung quanh Vân Thủy ngăn cản.
Vô Thủy Thánh Tông là thế lực hùng mạnh và lâu đời nhất Chư thiên Vạn giới, số mệnh gom lại đã đạt đến một trình độ kinh khủng!
“Vận Kiếm!”
Cái số mệnh đáng sợ này bị Vân Thủ nén lại thành một thanh phi kiếm, lão ta nắm lấy thanh lợi kiếm màu vàng này.
Nhìn bằng mắt thường cũng đủ để rõ trên thân kiếm này ẩn chứa số mệnh kinh khủng đến cỡ nào.
“Để một kiếm của bản tông chủ giết chết ngươi!”
Vân Thủy quát một tiếng, chém xuống một kiếm.
“Rầm ào ào!”
Một kiếm này thả ra số mệnh đủ để hủy diệt Chư thiên Vạn giới, sắc mặt Đông Tuyết Vân Tịch cũng trở nên nặng nề.
Bởi vì nàng ta biết rõ đúng như lời Vân Thủy nói, nếu nàng ta không ngăn cản nổi, kết quả sẽ ngã xuống.
“Minh Đồ.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đông Tuyết Vân Tịch sửng sốt.
“Các, các chủ đại nhân?”
Một bóng dáng xinh đẹp mặc hồng ý xuất hiện trước mặt Đông Tuyết Vân Tịch.
Một bộ mũ phượng hà phi trên người khiến Minh Đồ nhìn tuyệt đẹp vô cùng.
Nàng quyến rũ nói: “Tuân mệnh.”
Minh Đồ hé miệng nhỏ, một kiếm ẩn chứa số mệnh sôi sục kia bị nàng hút sạch.
“Thật ngon.”
Minh Đồ liếm môi.
Chuyện này không chỉ khiến người xem Đông Tuyết Vân Tịch ngơ ngác mà ngay cả Vân Thủy tung ra một kiếm này cũng đờ đẫn.
Tình huống này là thế nào?
Số mệnh của Vô Thủy Thánh Tông đã bị cắn nuốt?
Sắc mặt Vân Thủy trở nên nặng nề, lão ta nhìn kỹ Minh Đồ.
“Cảm giác đây không phải là người sống, Kiếm Linh?”
“Không sai.”
Vân Thủy nhìn thấy bên cạnh Đông Tuyết Vân Tịch lại xuất hiện một nam tử áo xanh.
Đông Tuyết Vân Tịch thấy Dạ Mệnh thì chắp tay thi lễ: “Vân Tịch bái kiến các chủ đại nhân.”
Dạ Mệnh gật đầu.
Câu này của Đông Tuyết Vân Tịch rơi vào tai Vân Thủy không sót một chữ.
Giờ khắc này, trong lòng vị tông chủ Vô Thủy Thánh Tông kia chỉ còn lại nỗi nghiêm trọng.
Bởi vì lão ta cũng cảm nhận được khí tức của Dạ Mệnh.
Cái khí tức này chứng tỏ Dạ Mệnh cũng nắm giữ lực lượng Bản Nguyên Vạn giới.
“Khó giải quyết rồi.”
Vân Thủy nói rõ trong lòng.
Hai đấu với ba, rõ ràng bên này không chiếm ưu thế. Hơn nữa...
Lão ta liếc mắt về phía Đạo Vô Hư ở bên kia, Đạo Vô hư đang đánh nhau với Thánh Thiên Đế, đánh tới đánh lui, rõ ràng không có thời gian đến giúp đỡ mình.
“Một chọi hai ư?”
Lòng Vân Thủy nặng nề đến mức tận cùng.
“Hiện tại đã không có đường lui, chỉ có thể cưỡng ép chiến đấu.”
“Vận Giáp.”
Vận Kiếm trên tay Vân Thủy biến mất, hóa thành một áo giáp bao trùm cơ thể lão ta. Kiếm Linh kia thật quỷ dị, vậy mà lại có thể cắn nuốt số mệnh của lão ta.
Để tránh loại chuyện này, rõ ràng biến số mệnh thành áo giáp là lựa chọn ổn thỏa nhất.
Dạ Mệnh truyền âm cho Đông Tuyết Vân Tịch gì đó, người sau khẽ gật đầu.
“Vân Tịch đã rõ.”
Dạ Mệnh cầm Quỷ Sát Tu La, nhìn chằm chằm Đạo Vô Hư.
“Để chúng ta chơi đùa một chút nào.”
Dạ Mệnh chạy nước rút tới trước mặt Vân Thủy, chém ra vài kiếm.
“Tốc độ thật nhanh.”
Vân Thủy khoanh tay ngăn cản trước người.
Rầm rầm.
Mấy kiếm đều bị Vận Giáp trên người Vân Thủy ngăn cản.
Tuy rằng Vân Thủy ngăn cản mấy kiếm này rất thoải mái nhưng trong lòng lại vô cùng nặng nề.
Bởi vì lão ta chú ý tới, mỗi một kiếm của Dạ Mệnh rơi xuống Vận Giáp, có một phần số mệnh trên Vận Giáp lại bị thân kiếm hấp thu.
Vốn dĩ lão ta tưởng rằng chỉ có Kiếm Linh mới có thủ đoạn này, hiện tại xem ra là thanh kiếm này có vấn đề!
Vân Thủy muốn duy trì một khoảng cách nhất định với Dạ Mệnh.
Chẳng qua Dạ Mệnh không cho lão ta cơ hội này, hắn theo sát phía sau, không ngừng công kích.
Vút vút!
Kiếm khí không ngừng chém xuống.
Mỗi lần rơi xuống Vận Giáp đều tiêu trừ tưng sợi số mệnh.
“Đáng chết! Thánh Hồn ngăn cản giúp bản tông chủ.”
Vân Thủy khẽ quát một tiếng.
Một bóng dáng cao lớn mặc giáp bạc xuất hiện trước mặt lão ta.
Nhìn thấy một màn này, Dạ Mệnh nheo mắt lại.
“Cũng là Linh Thể à.”
Hắn lại vung kiếm.
Ầm.
Kiếm khí mãnh liệt bị Kiếm Linh ngăn cản. Dạ Mệnh lười lãng phí thời gian với lão gia hỏa này.