Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 822: Bị diệt trong nháy mắt (2)




Hai người kia không có ý kiến, nghe Dạ Mệnh dặn xong thì tiếp nhận.

“Tuân mệnh.”

Hai người đi ra.

Dạ Mệnh nhẹ nhàng hít một hơi, hai mắt hiện lên tia máu.

Đợi đến khi đánh bại Quy Đạo Phái và Vô Thủy Thánh Tông cũng chính là lúc hắn thống nhất Vạn giới thật sự.

“Hiện tại chỉ còn chờ các ngươi đến.”

Dạ Mệnh đứng dậy. Hiện tại chỉ cần yên lặng chờ đợi hai tông Quy Đạo Phái ra tay là được. Hắn vô thức nhìn về nơi hẻo lánh trên giường.

Lông mi Cung Uyển Ly khẽ run, sau đó chậm rãi mở hai mắt.

Sau khi chú ý ánh mắt của Dạ Mệnh đang nhìn về phía mình, tia nhập nhèm trong mắt vị cung chủ Bích Thủy Cung này lập tức hóa thành hư vô, xoay ngươi thở dài.

Dạ Mệnh nói: “Đã xong, cứ nằm trên giường nghỉ ngơi là được.”

Nhận được mệnh lệnh của Dạ Mệnh, Cung Uyển Ly đành phải tiếp tục nằm trên giường.

“Một năm này đã làm phiền ngươi.”

“Nếu không có ngươi, bản các chủ muốn nhanh chóng khôi phục linh khí còn cần mấy năm.”

Nhớ lại những chuyện một năm này, sắc mặt lạnh lẽo như núi băng ngàn năm của Cung Uyển LY lập tức hiện lên hai mạt đỏ ửng, giống hệ như sắc đỏ của gỗ lim.

Nàng nói khẽ: “Các chủ đại nhân giúp đỡ tiểu nữ diệt trừ Hạo Thiên Minh, đây là chuyện nên làm.”

Dường như nàng nhớ ra cái gì đó.

“Các chủ đại nhân, Uyển Ly muốn đi Bích Thủy Cung nhìn thử, không biết...”

“Ta dẫn ngươi đi.”

Dứt lời, Dạ Mệnh hơi chuyển động ý nghĩ.

Chính Khí đại lục, Bích Thủy Cung.

Lâm Huyên Nhi vừa xuất quan.

Nàng ta đang buồn chán đi tới đi lui ven hồ.

“Cung chủ nói có chuyện muốn đi Huyết Sát Các ở lại một khoảng thời gian, rốt cuộc là chuyện gì thế, đã hơn một năm rồi mà vẫn chưa trở lại.”

Lâm Huyên Nhi bất đắc dĩ thầm nói.

Đột nhiên, sắc mặt nàng ta như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào hồ sen.

Hoa bên trong ao vẫn chưa đua nở.

“Sẽ không phải...”

Rào rào.

Từng trận tiếng đàn tranh dễ nghe vang lên.

Nghe được tiếng đàn quen thuộc, Lâm Huyên Nhi nhanh chóng quay người.

“Khúc này chỉ có cung chủ mới đánh được, cung chủ đã trở về?”

Lâm Huyên Nhi vội vàng vận chuyển thân pháp, lao về phía đình viện ở phía sau.

Đình viện.

Cung Uyển Ly mặc cung trang đang ngồi xếp bằng, trên đùi đặt một kiện đàn tranh thật dài. Hai tay nàng nhẹ nhàng đặt trên dây cầm.

Một lát sau, khúc đã xong.

“Các chủ cảm thấy khúc này của Uyển Ly như thế nào?”

Dạ Mệnh tạm thời không có việc gì ngồi trên ghế đá, lắng nghe Cung Uyển Ly gảy đàn.

“Tiết tấu không chậm không nhanh, rất tốt.”

“Hẳn cung chủ từng tu luyện Thuật Âm Tu nhỉ.”

“Đúng vậy.”

Cung Uyển Ly gật đầu.

Đúng lúc này.

“Cung chủ, cuối cùng người cũng trở về, Huyên Nhi nhớ người chết mất.”

Một giọng nói truyền đến.

Cung Uyển Ly quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Huyên Nhi đang nhanh chóng đi tới trước mặt nàng.

Sau khi Lâm Huyên Nhi tới gần cũng phát hiện ra Dạ Mệnh mặc một bộ thanh sam như tiên giáng trần.

Tuy rằng nàng ta không biết thân phận của Dạ Mệnh nhưng vẫn chắp tay thi lễ trước.

“Đệ tử chân truyền Bích Thủy Cung bái kiến tiền bối.”

Dạ Mệnh khẽ gật đầu.

Cung Uyển Ly đứng dây, ngạc nhiên nhìn Lâm Huyên Nhi.

“Huyên Nhi không bế quan à?”

“Có bế quan một lúc, chẳng qua vừa mới xuất quan nên buồn chán đi dạo bên hồ trì yên tĩnh. Đột nhiên nghe thấy tiếng đàn của cung chủ nên ta lập tức tới ngay, không nghĩ tới thật sự là người.”

Lâm Huyên Nhi nói, đồng thời lén lút truyền âm với Cung Uyển Ly: “Cung chủ, không phải vị này là của người...”

Nàng ta mới nói một nữa, sắc mặt Cung Uyển Ly khẽ biến, vội vàng dùng tay phải bịt miệng Lâm Huyên Nhi.

Vẻ mặt nàng ta tràn đầy khó hiểu.

Cung Uyển Ly giải thích.

“Huyên Nhi đừng nói lung tung.”

Nhưng Lâm Huyên Nhi lại không nghe lọt tai, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

“Được rồi được rồi, đệ tử hiểu mà.”

Lâm Huyên Nhi quay người đi tới vài bước đến trước mặt Dạ mệnh, mỉm cười thi lễ: “Lâm Huyên Nhi, xin hỏi tiền bối là người phương nào, đến từ tông môn nào...”

Sắc mặt Cung Uyển Ly trắng bệch.

Đến bây giờ nàng vẫn chưa nhìn thấy tính tình của Dạ Mệnh, lần này Huyên Nhi quá thất lễ.

Lâm Huyên Nhi bên này lại không hề hay biết.

Dưới cái nhìn của nàng ta, khắp Chính Khí đại lục này, người có thể khiến cung chủ đàn khúc đấy chỉ có ba người. Mà ba người kia đều là nữ nhân, chỉ có Dạ Mệnh là nam tử đầu tiên.

Tự nhiên khiến nàng ta vô cùng chú ý.

Dạ Mệnh nhìn qua khuôn mặt mỹ lệ xen lẫn mấy phần tinh nghịch của đệ tử chân truyền Bích Thủy Cung trước mắt, bình tĩnh nói: “Huyết Sát Các, các chủ.”

“Hóa ra là Huyết Sát Các, tiền bối...”

Trong chốc lát, Lâm Huyên Nhi không kịp phản ứng, mỉm cười nói, đột nhiên khuôn mặt cứng đờ.

Chờ... Chờ đã, các chủ Huyết Sát Các? Không, không thể nào!

Thoáng cái Lâm Huyên Nhi không dám nhìn thẳng Dạ Mệnh nữa.

“Bản các chủ đáng sợ như thế à?”

Nhìn thấy Lâm Huyên Nhi bị danh hiệu của mình dọa sợ đến mức này, Dạ Mệnh cảm thấy hơi buồn cười.