Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 779: Tâm ma? Phản cốt! (2)




Trái lại Đại Đại Ngọc Giản của Đàm Đài Ý là do cướp được từ Đại Thiên Thế Giới nào đó trong lúc đột phá Hợp Đạo điên phong không lâu.

Thời gian sử dụng không dài.

Nói về sự ăn ý và linh tính, tất nhiên là kém hơn Phần Thiên. Chứ đừng nói đến việc Chu Tước Thánh Luân khắc chế Đại Đại Ngọc Giản.

Nếu còn tiếp tục đánh như thế nữa.

Đàm Đài Ý sẽ thua, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Đàm Đài Ý vừa chống đỡ tấn công hung mãnh của Phần Thiên, vừa quay đầu nhìn về phía “Đàm Đài Ý”.

“Không phải người còn một chiêu đó sao? Vì sao không sử dụng?”

“Nếu như ta chết, ngươi cũng không sống nổi.”

“Đàm Đài Ý” mở miệng:

“Ta biết.”

“Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng... tiễn ngươi xuống địa ngục!”

Bỗng nhiên.

Phụt!

Con ngươi của Đàm Đài Ý phóng đại, miệng khẽ hé, huyết địch đỏ tươi phun ra.

Hắn khó có thể tin nhìn trường thương màu đen ngưng tụ từ tâm ma chi lực đâm xuyên qua ngực mình.

“Ngươi điên rồi sao?!”

Đàm Đài Ý quay đầu, nhìn “Đàm Đài Ý” đột nhiên phản cốt.

Đàm Đài Ý che vết thương, giọng phẫn uất.

“Cũng không chắc đâu.”

“Phương pháp của ta có thể khiến nó thoát khỏi quan hệ cộng sinh, từ đó đổi khách thành chủ, thay thế ngươi trở thành tân chủ nhân.”

Minh Vong xuất hiện, cũng mở miệng nói.

“Ha ha ha, thoát khỏi ư? Ha!”

“Tâm ma ngu xuẩn, bị lừa cũng không biết. Quan hệ cộng sinh giữa ngươi và ta đã là chuyện cùng một sinh mệnh từ lúc bổn các chủ đột phá điên phong chi cảnh rồi...”

Lời Đàm Đài Ý nói được một nửa.

Phần Thiên đã tấn công tới.

Bởi vì Đàm Đài Ý đột nhiên bị thương, căn bản không kịp thi triển những công pháp phòng ngực khác.

Đàm Đài Ý đang định sử dụng Đại Đại Ngọc Giản để tiến hành phòng ngự.

“Khưa khưa khưa, ngươi quên mất bọn ta rồi đó ư?”

“Đàm Đài Ý” cười như điên.

Vừa rồi nhìn như hắn ta vung tay lên với Minh Vong, thật ra thì hai bên đều đang dùng truyền âm để câu thông trong âm thầm.

Hôm nay! Đàm Đài Ý chắc chắn sẽ phải chết!

“Ma Phệ.”

Tay trái “Đàm Đài Ý” bấm pháp quyết, trong lòng mặc niệm một tiếng.

Đàm Đài Ý nhe răng há miệng, khuôn mặt vặn vẹo, tràn ngập sự thống khổ.

Cúi đầu nhìn một cái nơi vừa bị trường thương tâm ma đâm thủng qua.

Vốn là huyết dịch đỏ tươi, bắt đầu nổi lên từng chút màu mực với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy.

Tất nhiên một thương kia của “Đàm Đài Ý” có vấn đề.

“Hôm nay bổn các chủ không sống nổi, ngươi cũng đừng hòng sống tiếp!”

“Tất cả mọi người đều phải chôn cùng với bổn các chủ!”

Đàm Đài Ý gào thét.

Hắn ta muốn cho nổ đồng thời thể xác và Đại Đại Ngọc Giản. Hắn ta muốn tất cả mọi người chôn theo mình.

“Thúc Hồn Phược.”

Nhưng mà Minh Vong đã dự liệu trước được mánh khóe này.

Bốn phía đông tây nam bắc, trên bốn khối phù thạch xuất hiện một u ảnh đen sì. U ảnh như ma quỷ, nhưng lại hơi khác.

Bốn u ảnh cử động tay hai một cái.

Bốn sợi dây đen như mực bay vút ra, trực tiếp trói tứ chi Đàm Đài Ý lại. Gọi là tứ chi, nhưng cũng không phải là tứ chi trên thân thể.

Mà là trên linh hồn.

Dây Thúc Hồn trói linh hồn Đàm Đài Ý lại, phòng ngừa nổ.

Còn về pháp bảo.

Tâm ma Đàm Đài Ý thầm niệm pháp quyết.

Đại Đại Ngọc Giản vốn sắp phát nổ, ánh sáng chói lọi phát ra bên ngoài bỗng nhiên nhanh chóng ảm đạm xuống. Đàm Đài Ý kinh hô thành tiếng.

“Không thể nào. Rõ ràng quyền khống chế Đại Đại Ngọc Giản nằm trong tay ta, tại sao ngươi có thể?”

“Đàm Đài Ý” cắt ngang lời hắn ta.

“Ta đợi trong cơ thể của ngươi lâu như vậy, ngươi thật sự cho rằng bản ma không biết gì có phải không?”

“Gia hỏa ăn cây táo rào cây sung nhà ngươi!”

Giọng Đàm Đài Ý tức tối.

Bây giờ linh hồn hắn ta bị dây Thúc Hồn khống chế.

Đừng nói là tự bạo, ngay cả vận chuyển linh khí cũng không vận chuyển được, hoàn toàn biến thành dê bò đợi làm thịt.

“Bắt đầu đi.”

Điện thoại nhìn Đàm Đài Ý, cười một tiếng.

“Ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi.”

“Từ ngày hôm nay trở đi, ta chính là Đàm Đài Ý, mà ngươi chẳng qua chỉ là kẻ thất bại, tù nhân!”

Dưới sự thao túng của Minh Vong.

Đầu tiên Đàm Đài Ý bị xóa ý thức đi, sau đó, khi một loạt thao túng qua đi, khoảng chừng nửa khắc đồng hồ, một Đàm Đài Ý mới mở hai mắt ra.

“Ha ha ha, thành công rồi. Cũng phải mười ngàn năm, cuối cùng ta cũng chờ được đến ngày này.”

Tâm ma thành công chiếm cứ thâm xác, cũng cắn nuốt hết linh hồn, ha ha cười lớn.

“Sức mạnh vô cùng vô tận này, đây chính là cảm giác nắm thân thể trong tay ư? Quá tuyệt vời.”

Đàm Đài Ý nhìn hai tay mình một chút, nụ cười vặn vẹo.

“Đi thôi.”

Minh Vong nói một tiếng, đang chuẩn bị tiến vào Thiên Cơ Đại Lục cùng với đám người Phần Thiên thì phát hiện ra Đàm Đài Ý vẫn đang đứng bất động tại chỗ.

Minh Vong quay người lại, một đôi mắt quỷ hỏa lạnh như bằng nhìn chăm chú người phía sau.