Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 77: Khô Huyền (2)




“Đây là thứ ma đạo tà môn gì...”

Vạn Hào Thiên nhận thấy linh khí bên trong cơ thể mình giống như đã bị đông cứng lại, nhịn không được mà nghiến răng.

“Ma đạo tà môn? Không phải là ngươi cũng như vậy à?”

Sát thủ chậm rãi nhấc chân đạp lên đầu Vạn Hào Thiên.

“Huyết Sát Các đáng chết, đám sát thủ đáng chết các ngươi, Thiên Bình Vương Triều chúng ta sớm muộn cũng diệt sạch thế lực tà ác như các ngươi!”

“Trăn trối xong chưa? Xong rồi thì tạm biệt.”

“Ha ha ha, nói thật cho ngươi biết, lão tổ của Vạn gia chúng ta lúc còn trẻ từng đã cứu một vị cao thủ Dưỡng Thần Cảnh, ngay vừa rồi, ta đã thông báo...”

Bẹp!

Đầu Vạn Hào Thiên bị một sức mạnh cực lớn đạp cho đạp nát nhừ.

“Mục tiêu nhiệm vụ đã xử lý xong hết, kết thúc công việc.”

Ngay khi tên sát thủ chuẩn bị rời đi.

Thân hình của hắn ta hơi khựng lại: “Luồng khí tức này...”

Sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi: “Dưỡng Thần Cảnh à?”

Chỉ thấy trên không trung tối đen như mực bỗng xuất hiện một bóng người lờ mờ.

Một vài cao thủ tu vi đạt đến Động Linh Cảnh đều thấy rõ dáng dấp bóng người này.

Đó là một vị lão giả mặc trường bào đỏ thẫm, hai chân đạp không, đứng vững trong khoảng không phía trên Vương Nguyên huyện.

Con ngươi đục ngầu nhưng lại sắc bén như mắt ưng, nhìn thẳng về phía vị trí của huyện lệnh phủ.

Âm thanh giống như sấm nổ phát ra từ miệng lão: “Thật can đảm, chỉ là một tên Động Linh Cảnh cắc ké mà cũng dám động thổ trên đầu thái tuế. Đi chết cho lão phu!”

Tay phải lão giả xuất chảo, chộp về phía huyện lệnh phủ, giống như muốn cách không mà hút đối thủ tới.

Bên kia.

“Thế mà lại là Dưỡng Thần Cảnh, không hay rồi!”

Tứ chi của sát thủ không cách nào nhúc nhích được, lúc sắp bị lão giả cách không bắt đi, Vương Nguyên huyện lại xuất hiện một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ.

Luồng khí tức này trực tiếp cắt dứt lão giả thi pháp.

Khuôn mặt lão giả lộ ra vẻ kích động, lại hướng về huyện lệnh phủ nói: “Các hạ là ai? Lão phu truy nã hung thủ theo luật pháp của Thiên Bình, ngươi lại cắt đứt lão phu thi pháp? Chẳng lẽ lại muốn trở thành kẻ địch của Thiên Bình Vương Triều?”

Sát thủ nhìn thấy khoảng không bên cạnh xuất hiện dao động linh khí, có một thanh niên tóc bạc dùng khăn che mặt, trên người mặc hắc bào có thêu chữ ‘Huyền’ từ đó bước ra.

Khi sát thủ nhìn thấy Sát Thủ Lệnh có khắc chữ Huyền cùng ba vạch treo bên hông nam tử, đồng tử hắn ta co rụt lại, vội vàng nửa quỳ trên mặt đất, hướng về phía người thanh niên nói:”Đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân.”

Thanh niên tóc bạc mở miệng: “Chỗ này cứ giao cho ta, người quay về ban giao nhiệm vụ đi.”

“Vâng.” Thân hình sát thủ lập tức độn mất.

“Ngươi cũng là người của Huyết Sát Các?” Chân mày lão giả nhíu chặt.

Lão vẫn luôn ở trong sơn mạch gần đây chuyên tâm tu luyện, hiểu biết về Huyết Sát Các đều chỉ dựa vào những tin đồn.

Nếu không phải là vừa rồi Vạn Hào Thiên bóp nát khối ngọc bội cứu mạng mà mấy chục năm trước lão để lại cho tổ tiên Vạn gia thì bây giờ lão vẫn còn đang ở trong núi tiềm tu kìa.

Cho đến tận vừa nãy, lão còn tưởng là cường giả mạnh nhất Huyết Sát Các chẳng qua chỉ là một gã Động Linh Cảnh.

Bây giờ xem ra là lão đã quá tin vào lời đồn rồi.

“Lão phu là Thiên Du đạo nhân, Dịch Cửu Hành. Cao thủ cùng cảnh giới so chiêu, chưa bao giờ đánh với hạng người vô danh, chi bằng các hạ hãy xưng danh?” Dịch Cửu Hành nheo đôi mắt già nua, nói.

“Sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền của Huyết Sát Các, Khô Huyền.” Thanh niên tóc bạc nhếch miệng cười.

Giây tiếp theo, nháy mắt thân hình hắn ta đã tan biến ngay tại chỗ.

“Tam Cửu Thái Thanh Pháp.” Tay phải Dịch Cửu Hành bấm pháp quyết.

Nhất thời quanh người lão xuất hiện từng hàng văn tự phù lục vàng lóng lánh, bảo vệ bản thân.

Khô Huyền chợt xuất hiện phía sau Dịch Cửu Hành, bất ngờ đánh xuống một quyền!

Bang.

Công kích bị văn tự phù lục mạnh mẽ cản lại.

Nhìn thấy cảnh này, Dịch Cửu Hành cười ha hả nói: “Vô dụng thôi, Tam Cửu Thái Thanh Pháp của lão phu chính là một môn công pháp phòng ngự Huyền giai cực phẩm, cho dù người có là Dưỡng Thần tam trọng thiên, lão phu cũng không sợ.”

“Thật à?” giọng nói của Khô Huyền truyền vào trong tai lão.

Dịch Cửu Hành cảm thấy có người khoác tay lên vai mình.

“Ngươi! Ngươi vào đây bằng cách nào?” sắc mặt Dịch Cửu Hành hoàn toàn thay đổi.

Chỉ thấy, cơ thể Khô Huyền đột nhiên tiến vào bên trong Tam Cửu Thái Thanh Pháp, còn đưa tay gác lên vai của lão.

“Ngươi nói thử xem?” Khô Huyền cười cười.

Khoé mắt Dịch Cửu Hành liếc sang bên cạnh, đã thấy hơn một nửa số văn tự phù lục ở trên Tam Cửu Thái Thanh Pháp bị phá nát!

“Ngươi...”

“Ngươi cái gì mà ngươi, đi xuống đi!” khóe miệng Khô Huyền cong thành nụ cười rõ nét.

Tay phải nhoáng lên rồi biến mất, sau đó đánh trúng lồng ngực Dịch Cửu Hành.

Rầm!

Cả người Dịch Cửu Hành bay ngược về phía sau phải đến mấy ngàn thước, đập vào một ngọn núi nhỏ phía sau.

Bụi bay mù mịt, bão cát nổi lên.