Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 767: Quỳ xuống xin tha




Cho dù không phải Dạ Mệnh ra tay, hắn cũng sẽ phải trả giá vì đã bẫy Đại Đế Cuồng Thắng khiến hắn ta đưa ra nhiều cực phẩm linh thạch như vậy.

Rốt cuộc, bốn trăm vạn cực phẩm linh thạch này đã lập tức tiêu sạch gần hết số tiền tích góp bấy lâu của hân ta.

Đại Đế Cuồng Thắng nghĩ thầm.

Ma Sát kiếm đã biến thành Đế giai trung phẩm đang ở trên tay hắn ta.

“Nói! Có phải Ma Sát kiếm là do ngươi ra tay không!”

Đại Đế Cuồng Thắng hét lên một cách lạnh lùng.

Dạ Mệnh quan sát cẩn thận hơn.

Đương nhiên, hắn cũng nhìn ra được Ma Sát kiếm rơi từ Đế giai thượng phẩm xuống còn trung phẩm. Trong lòng Dạ Mệnh sớm đã đoán được kết quả.

Nguyên nhân là do hắn đã lấy đi những mảnh vỡ hệ thống còn lại trong Ma Sát kiếm. Đương nhiên là Dạ Mệnh không thể thừa nhận chuyện như vậy.

Hắn ôn tồn nói: “Đại nhân, không nên vu oan hãm hại người khác, ta không có làm loại chuyện này.”

“Hừ. Có hay không, không phải chỉ nói là được. Phải nhờ đến trí nhớ của ngươi mới biết được.”

Sắc mặt của Đại Đế Cuồng Thắng trở nên nghiêm túc.

Đột nhiên hắn ta động tay động chân.

“Cuồng Thần Chiến Điện!”

Dạ Mệnh nhìn quanh và lẩm bẩm.

“Cảnh giới sao?”

Dưới tầm mắt.

Xung quanh hắn đã thay đổi hoàn toàn thành một thế giới nhỏ. Có bốn pho tượng sừng sững đứng ở bốn góc bên trong gian của một đại điện.

“Một khi đã tiến vào cảnh giới của bản đế, ngươi đừng mong có thể trở về mà không tổn hao chút sức lực nào.”

Đại Đế Cuồng Thắng nhếch miệng nói.

“Là ngươi mới đúng.”

Tiếng cười giảm hẳn.

Một cỗ lực lượng Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong mạnh mẽ dâng lên khiến nụ cười trên mặt Đại Đế Cuồng Thắng đột ngột dừng lại. Đại Đế Cuồng Thắng không nói nên lời.

Hắn ta không bao giờ có thể tưởng tượng được nam tử áo xanh lại đứng trước mặt hắn. Lại gần như đạt đến tuyệt thế Hoàng Hợp Đảo Cảnh đỉnh phong.

Cảm nhận được sự chấn động đến từ trong linh hồn và thân thể, ngay lập tức gương mặt của Đại Đế Cuồng Thắng không còn chút máu. Hắn không nói lời nào liền quỳ xuống dưới ánh mắt của Dạ Mệnh.

Việc quỳ gối này thật gọn gàng, lưu loát, không chút xấu hổ.

“Ta thật điên cuồng có mắt không thấy Thái Sơn, mong rằng vị tiền bối này có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho cái mạng chó này. Để ta còn có thể sống tiếp.”

Đại Đế Cuồng Thắng quả thực là quá liều mạng.

Dạ Minh từng bước đi tới trước mặt tên Đại Đế Cuồng Thắng này.

“Ngươi nghĩ rằng hôm nay ta có thể bỏ qua cho ngươi sao?”

Cả người Đại Đế Cuồng Thắng nơm nớp lo sợ, nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ là đang run rẩy.

Chết tiệt, thật là đậu moé. Hắn ta đã sớm biết Dạ Mệnh là Hoàng Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong. Hiện giờ, tuy nói hắn ta xuất hiện ở đây, nhưng lại lập tức chạy trốn trở về Lời Nguyền đại lục của mình mà không nói một lời nào. Dạ Mệnh hơi ngồi xổm xuống.

Tay phải của hắn vỗ vai Đại Đế Cuồng Thắng.

Đột nhiên, sự chấn động trên cơ thể của Đại Đế Cuồng Thắng trở nên dữ dội hơn. Vì sợ rằng Dạ Mệnh thay đổi suy nghĩ, hắn sẽ không giữ được cái mạng nhỏ này mất.

“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Ngươi đối với ta mà nói vẫn còn có một chút giá trị.” Đại Đế Cuồng Thắng nghe vậy liền giống như trút được gánh nặng.

Chỉ cần giữ lại mạng sống của hắn ta là tốt rồi.

Hắn đường đường là một Hoàng Hợp Đạo Cảnh sơ kỳ, nhưng không ngờ bây giờ lại tan thành mây khói.

“Tiền bối có gì phân phó, nếu Cuồng Lệ ta có thể làm được, ta sẽ cố gắng dốc toàn lực hoàn thành.”

Ngay khi nói xong, Cuồng Lệ liền lắc đầu một cách dữ dội.

“Không, cho dù không làm được, ta cũng có thể làm được, dù là lên núi đao xuống biển lửa, Cuồng Lệ ta đều có thể làm được.”

“Không cần phiền phức như vậy.”

“Ta chỉ cần ngươi làm con rối của ta, giúp ta thu thập tin tức là được.”

Dạ Mệnh khẽ mỉm cười.

Hắn cũng cho rằng Đại Đế Cuồng Thắng phát hiện ra tính nghiêm trọng của vấn đề, đã gật đầu, tỏ vẻ rằng hắn ta có thể làm được.

Đột nhiên, Dạ Mệnh bổ sung thêm một câu.

“Nhân tiện, ta quên nói, con rối của ta, không cần Đại Đế Cuồng Thắng phải điều chỉnh ý thức cá nhân của mình thưởng thức những lời này.”

Đồng tử của hắn ta co rút lại, muốn ngẩng đầu nhìn.

Chỉ là Dạ Mệnh đã dẫn trước một bước. Đại Đế Cuồng Thắng không thể phản kháng.

Hắn chỉ có thể chịu đựng sự công kích tinh thần trong giây lát từ Dạ Mệnh, Hoàng Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong.

Suy nghĩ ban đầu của Cuồng Lệ đã bị tiêu tan. Đôi mắt của hắn ta vô hồn, giống như người chết. Dạ Mệnh khép hờ đôi mắt.

Im lặng thiền định.

Một cỗ khí tức màu xanh lam xâm nhập vào hàng lông mày của Cuồng Lệ. Sau một vài phút.

Đôi mắt chết lặng của Cuồng Lệ đã khôi phục lại được chút minh mẫn.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi là Cuồng Lệ mới, chủ nhân mới của thân thể này.”

Dạ Mệnh nói.

“Tuân mệnh.”

Người phía sau đứng lên, sau đó ôm quyền nói.