Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 744: Bắt ba ba trong hũ




“Vâng!”

Ngoài hàng chục nghìn tu sĩ Thánh Cảnh thì còn có đám Đại Đế tham gia chiến dịch này cũng lần lượt giúp sức. Tuy chỉ có mười lăm Đại Đế nhưng trong mười lăm người này, Dung Đạo Cảnh đã chiếm hơn một nữa. Tu vi của ba Đại Đế trong số đó đã đạt tới Bán Hợp Đạo.

Vô số đợt công kích bắn vào trận pháp kia, trận pháp rung động kịch liệt. Thấy vậy, trên mặt Mục Nguyên lộ ra vẻ khinh thường: “Hừ, chẳng chịu nổi một kích!”

Ông ta nghĩ chỉ cần công kích vài lần là trận pháp này sẽ bị phá. Một tiếng “rầm” cực lớn đột nhiên vang lên đã thu hút sự chú ý của Mục Nguyên.

Ông ta quay sang nhìn về phía bên trái thì thấy một chiếc Phá Vân Toa ở gần mép của trận pháp bị công kích thủng một lỗ.

Kích này lập tức khiến chiếc Phá Vân Toa kia thủng một lỗ lớn. Dường như công kích vừa rồi đã đánh trúng lò nhiệt. Chiếc Phá Vân Toa này từ từ rơi xuống. Sắc mặt Mục Nguyên trầm xuống: “Công kích này ở đâu ra?”

Bản thân Mục Nguyên là một Hợp Đạo Cảnh hậu kỳ, nhưng lại không cảm nhận được công kích tới.

“Rầm!”

Mục Nguyên vừa dứt lời thì lại phải quay đầu lần thứ hai. Lại có ba chiếc Phá Vân Toa bị đánh rơi. Giọng nói của ông ta cực kỳ lạnh lẽo: “Chết tiệt!”

“Ám Sát Ma Nhãn!”

Một ma nhãn dựng thẳng ở giữa trán Mục Nguyên mở ra. Con ngươi của ma nhãn màu đỏ máu, nó đang chuyển về phía đông nam. Mục Nguyên cũng quay người theo hướng mà mã nhãn chuyển động, hai mắt nhìn về phía đó. Ở nơi xa xăm có một ánh sáng nhàn nhạt lóe lên.

“Hóa ra là ở nơi xa như vậy! Thảo nào bổn tọa không cảm nhận được.”

Ở biên giới đông nam của Trường Ca đại lục, Chân Võ Nữ Đế Nhậm Linh Ngọc thân mặc đạo bào, đầu đội liên hoa quan, tay phải cầm một cây cung lớn màu đen. Một mũi tên tản ra ánh sáng màu trắng đã gác lên dây cung, chỉ chờ rời cung. Nhậm Linh Ngọc khẽ cười: “Nhìn thấy thì đã sao.”

Tay phải của nàng ta buông lỏng, một tia sáng màu trắng bắn ra với tốc độ cực nhanh, khí thế hung mãnh. Mục Nguyên mở ma nhãn ra nên khả năng cảm nhận mạnh hơn lúc trước rất nhiều, vì thế có thể nhìn thấy cầu vồng màu trắng kia.

“Thanh Minh Ngạc Quy!”

Một hư ảnh rùa cá sấu to lớn bao phủ mấy nghìn chiếc Phá Vân Toa. Mũi tên mà Nhậm Linh Ngọc bắn ra rơi vào hư ảnh rùa cá sấu tạo ra chấn động kịch liệt. Mục Nguyên vốn vô cùng tự tin có thể ngăn cản được mũi tên kia, lúc này sắc mặt lại biến đổi. Bởi vì ông ta phát hiện lại có thêm mấy tia sáng màu trắng lóe lên. Nhìn kỹ thì đó là mấy mũi tên bay tới.

“Keng keng keng!”

Trên mặt Mục Nguyên xuất hiện mồ hôi lạnh.

“Uy lực mạnh quá!”

“Nhưng muốn phá vỡ phòng ngự của bổn tọa thì vẫn còn kém một chút.”

Hư ảnh rùa cá sấu vốn đã trở nên mờ ảo lại ngưng thật hơn rất nhiều. Nhưng Mục Nguyên vừa nói ra câu này thì lại có thêm năm mũi tên nữa lao tới. Năm mũi tên đồng thời rơi xuống.

Trong phút chốc, hư ảnh rùa cá sấu như tỉnh mộng, vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ rồi tan biến. Đương nhiên, khi không có hư ảnh rùa cá sấu bảo vệ thì đám đại đế còn lại không đỡ được mũi tên do Hợp Đạo Cảnh hậu kỳ bắn ra.

“Rầm rầm!”

Lúc này, hơn mười chiếc Phá Vân Toa bị bắn thủng, ngay cả tu sĩ ở trên tàu cũng bị đánh chết. Có thể nói là vô cùng thảm thiết. Vì Nhậm Linh Ngọc đột nhiên công kích nên không ai công kích trận pháp đang được thiết lập kia nữa. Trận pháp này nhanh chóng được thiết lập xong.

Công kích từ hàng chục nghìn thanh kiếm của trận pháp đã tới. Đòn công kích của trận pháp đã được kích hoạt. Công kích ở phía nam cũng đang lặng lẽ tới gần. Một tu sĩ trên một chiếc Phá Vân Toa ở sát mép phía tây trợn tròn hai mắt.

“Không hay rồi! Có người đánh bất ngờ!”

Tu sĩ kia vừa nói những lời này khỏi miệng thì một sát thủ của Huyết Sát Các lặng lẽ xuất hiện ở phía sau hắn ta. Sát thủ lập tức dùng đao cứa một phát ở cổ tu sĩ. Mục Nguyên chuẩn bị tế ra một con bài chưa lật của bản thân. Phía xa truyền tới một tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc. Mục Nguyên ngoái đầu nhìn lại trong vô thức.

Một con hoàng long có thân thể thuần màu vàng kim đang bay lượn trong đám mây, miệng rộng mở to. Đại Đạo Luyện Ngục Hỏa phun từ trong miệng rồng ra với hỏa thế ào ạt.

“Chẳng phải Trường Ca đại lục không có Yêu tộc sao? Sao ở đây lại có chân long?” Mục Nguyên cau mày nói.

Hơn nữa, đây còn là một chân long Bán Hợp Đạo.

“Phó minh chủ, ngài cứ để ta đối phó với chân long cho.” Một Bán Hợp Đạo bước ra.

Thiên Viêm Đại đế nhìn về phía Đại Đạo Luyện Ngục Hỏa đang ùn ùn kéo tới.

“Ta am hiểu nhất là đối phó với lửa đấy!”

“Vạn Diễm Chi Thể!”

Thiên Viêm Đại Đế giang hai tay ra, trên thân thể toát ra một dị hỏa có màu sắc sặc sỡ. Dị hỏa bao trùm khắp thân thể ông ta giống như đang mặc một bộ chiến giáp bằng lửa vậy.