Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 726: Thêm một thánh triều bị tiêu diệt!




Sau khi Bàng Vân bắt lấy thần hồn của ba con dị thú này, vẻ mặt hiện lên vui mừng.

Dưới mệnh lệnh của Bàng Vân, ba con rối này cũng gia nhập vào trận chiến.

Ban đầu Mạnh Ý vẫn tràn đầy tự tin, bây giờ trong lòng đã có cảm giác chết lặng. Một vị Hợp Đạo Cảnh hậu kỳ như lão ta giao đấu với bốn vị Hợp Đạo Cảnh sơ kỳ vốn đã hơi tốn sức.

Bây giờ lại thêm ba người!

Hơn nữa còn có hai người là Hợp Đạo Cảnh trung kỳ, như vậy bảo lão ta đánh đấm gì nữa? Một đánh bảy! Cho dù thực lực lão ta cường đại đến mức nào, linh khí cũng không phải vô tận. Sớm muộn có một ngày sẽ bị tiêu hao gần hết.

“Không được, nơi này không lợi cho ta, phải tìm cơ hội thoát thân!”

Mạnh Ý lẩm bẩm trong lòng.

Lão ta vừa ngăn đỡ các đòn tấn công, khoé mắt vừa đảo đi đảo lại tìm kiếm phương hướng chạy trốn thích hợp.

“Tìm được rồi, chính là lúc này.”

Đầu tiên, Mạnh Ý lấy một món pháp bảo đế giai hạ phẩm ra, sau đó khẽ xoay chuyển ý niệm, món pháp bảo đó tự nổ tung ra.

‘Ầm’!

Mạnh Ý nhân lúc pháp bảo tự nổ, xoay người định bỏ chạy.

Tuy nhiên hình như lão ta đã quên mất một người. Mạnh Ý vừa chạy chưa được nghìn mét.

Bàng Vân bỗng hiện phía trước ông ta.

“Tại sao lại đi vội như vậy chứ? Chẳng phải các hạ nói muốn một chọi một với ta sao?”

Lão ta nghe xong, vẻ mặt Mạnh Ý tỏ ra tức giận.

“Hừ! Vô liêm sỉ, đây cũng gọi là một đấu một à?”

“Cút cho ta!”

Mạnh Ý định đâm một kiếm tới trước mặt Bàng Vân. Chiêu kiếm vừa hạ xuống,

Bàng Vân đang đứng trước mặt ‘bịch’ một tiếng, tan thành mây khói. Hoá ra Bàng Vân trước mắt này chỉ là một người giả, Bàng Vân thật sự đi ra từ sau lưng lão ta.

“Phù trận.”

Bàng Vân lấy mười tấm bùa ra.

Tất cả mười tấm bùa bay ra, xoay quanh Mạnh Ý.

“Chẳng qua là bùa chú mà thôi cũng muốn ngăn cản ta, ngây thơ quá đấy.”

Mạnh Ý thét một tiếng:

“Luân Kiếm Quyết!”

Lão ta vung ba nhát kiếm, đã phá hủy được bùa trận do Bàng Vân thi triển.

Đáy mắt Bàng Vân lộ rõ sự chế nhạo.

“Muốn nhốt bổn Đế lại chỉ bằng loại pháp thuật nho nhỏ này ư?”

Bàng Vân trả lời: “Kéo dài thời gian thôi.”

Mạnh Ý vẫn chưa hiểu ra ý tứ của câu nói này thì trong lòng chợt run lên.

“Không xong!”

Khi lão ta định lần nữa chạy trốn, bảy con rối Hợp Đạo Cảnh đã bịt kín đường đi của Mạnh Ý!

“Giết lão ta.”

Bàng Vân vừa mới dứt lời, bảy con rối Hợp Đạo Cảnh lần lượt tung ra hết át chủ bài. Mạnh Ý thấy mình không còn đường lui, chỉ đành liều mạng.

“Muốn giết chết bổn đế, cũng phải xem ngươi có thực lực này không đã!”

“Nhật Hồn Đan.”

Mạnh Ý lấy một viên đan dược màu vàng ra, một ngụm nuốt vào trong miệng. Trên cơ thể của lão ta nổi lên gân xanh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Bàng Vân thấy khí tức của Mạnh Ý không ngừng dâng lên, vẻ mặt hắn ta vẫn thản nhiên như cũ, vùng vẫy chỉ tổ tốn sức mà thôi.

Trận chiến đấu kinh trời này không tới nửa khắc đã kết thúc. Kết quả tất nhiên là Mạnh Ý mất mạng.

Thi thể chằng chịt vết thương cùng linh hồn thể bị cưỡng ép xóa bỏ ý thức.

“Tuy thân xác bị hủy hoại rất lớn, nhưng cũng là một nguyên liệu làm con rối mới.”

Bàng Vân nói, sau đó cúi đầu quan sát trận đại chiến giữa hai bên trên mặt đất.

Không có mình, dễ nhận thấy bên phía Thiên Kế thánh triều không địch nổi Thái Nhật thánh triều.

Trên chiến trường, vẻ mặt Cao Diệu rất khó coi.

Tuy hắn ta biết không có Bàng Vân, muốn thắng trận chiến này càng trở nên khó khăn hơn, nhưng không nghĩ tới sẽ lớn tới mức này.

Rõ ràng mỗi một tướng sĩ của Thái Nhật thánh triều đều mạnh hơn tướng sĩ của mình rất nhiều.

“Cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng thật sự sẽ thua.”

Tay trái Cao Diệu cầm đao, sau khi ngăn lại đòn tấn công của một vị Đại Đế, biểu cảm căng thẳng, thầm nhủ: “Nhất định phải nghĩ ít cách đối phó khác mới được.”

Đầu bên kia, các vị Đại Đế của Thái Nhật thánh triều thấy cán cân thắng lợi dần nghiêng về phía họ, không nhịn được lớn tiếng gào thét: “Tất cả mọi người xông lên! Đuổi những kẻ đến từ bên ngoài ra khỏi mảnh đất của chúng ta!”

“Giết!”

Các tướng sĩ bừng bừng ý chí chiến đấu, đồng thanh hét to.

Một vị Đại Đế của Thái Nhật thánh triều trông thấy thánh triều của mình dần chiếm càng nhiều ưu thế, dường như hắn ta cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Mọi người cẩn thận trên không!”

Ban đầu thời tiết vạn dặm quang đãng, chỉ thoáng chốc đã trở nên tồi tệ, mây đen bao phủ, mấy tia sấm sét từ trên trời giáng xuống.

Mà những nơi bị tia sét này đánh trúng, trùng hợp đều là vị trí của đại quân Thái Nhật thánh triều. Hai vị Đại Đế Dung Đạo Cảnh đạp không bước đi, muốn ngăn chặn mấy tia sét này.

Nhưng khi họ thật sự đối mặt, mới phát hiện ra mấy tia sét này không hề đơn giản như những gì mình đã tưởng tượng.