Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 659: Phản loạn (2)




Ở trong mắt Phong Viên Nhuận, thánh hoàng tiền nhiệm của Thiên Kế Thánh triều khẳng định là điên rồi, dám truyền thánh hoàng vị cho Tam công chúa, người mà ông ta chưa từng nghe nói qua.

Tuy trong lịch sử Thiên Kế Thánh triều cũng không thiếu nữ thánh hoàng tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng những nữ thánh hoàng này, phóng tầm mắt tới toàn bộ lịch sử của Chiến Quốc đại lục ai ai cũng là đại danh đỉnh đỉnh, Tam công chúa gì đó nghĩ như thế nào cũng không thể sánh bằng mới đúng.

“Không ngờ lại lâu như vậy, hẳn là ái phi cũng chờ bản vương lâu rồi.”

Phong Viên Nhuận đứng dậy bỏ đi, quay trở lại tẩm cung.

“Quốc vương Việt Lâm quốc, Phong Viên Nhuận đúng không?”

Nghe vậy, Phong Viên Nhuận quay đầu nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một người thần bí mặc trường bào màu đen đi đến.

“Ngươi là ai? Dám xông vào hoàng cung của bản vương, không biết đây là tội chết sao?”

Phong Viên Nhuận chỉ vào người thần bí hét lớn một tiếng.

“Ai sao? Đương nhiên là người tới giết ngươi.”

Phong Viên Nhuận nghe vậy, sắc mặt chợt biến.

Nhưng ông ta cũng không quá mức hoảng loạn.

Ông ta vung tay phải lên:

“Giết bản vương? Ngươi có thực lực này mới được.”

Một thị vệ thiếp thân Thánh Cảnh nhất trọng thiên xuất hiện ở bên cạnh Phong Viên Nhuận.

“Giết cái tên không biết sống chết này cho bản vương, để hắn nếm thử lợi hại!”

Phong Viên Nhuận quát lên.

Thị vệ gật đầu:

“Vâng thưa Vương thượng.”

Hắn ta rút Tú Xuân đao ở bên hông ra.

Ánh đao lóe lên.

“Lôi Bộ!”

Thị vệ nhanh như chớp, hai chân nhấp nhoáng hồ quang, trong chớp mắt đã đến trước mặt người thần bí.

Đao lên đao xuống, không ướt át hay bẩn thỉu chút nào.

“Đao Diêm.”

Thị vệ quát nhẹ, Tú Xuân đao trong tay lộ ra đao khí!

Người thần bí không hề né tránh, tùy ý để một đao này rơi vào người mình.

Vù!

“Sao lại không có việc gì?”

Thị vệ mở mắt trừng trừng nhìn Tú Xuân đao của mình chém vào trên cổ đối phương.

Đừng nói xuất hiện vết thương hay chảy máu, ngay cả y phục trên người kẻ thần bí cũng không chút tổn hại.

“Ngươi ra chiêu xong rồi, vậy đến lượt ta.”

Thị vệ định thần lại, đang muốn lùi ra một khoảng cách nhất định với kẻ thần bí…

Nhưng đối phương vốn không cho hắn cơ hội này.

“Để ta dạy ngươi một chút cái gì gọi là một đao chân chính.”

Bên tay trái của người thần bí xuất hiện một thanh trường đao to lớn kỳ dị, còn lớn hơn cả Tú Xuân đao của thị vệ.

Trong nháy mắt người thần bí huy động đao này, lôi âm ở trên hư không chợt vang lên. Cả tòa hoàng cung lập tức xuất hiện một loại cảm giác lung lay sắp đổ.

Một đao hạ xuống, trực tiếp lấy đầu đối phương! Máu tươi bắn cao ba thước.

Người thần bí giải quyết xong một thị vệ Thánh Cảnh nhất trọng thiên, cất bước đi tới quốc vương Việt Lâm quốc. Nhìn chằm chằm người nọ đang đi về phía mình, trường đao trong tay hắn còn lưu lại vết máu chảy có thể thấy được rõ ràng, Phong Viên Nhuận bị dọa không ngừng lui về phía sau.

Tiếp đó ông ta còn bị trượt chân, co quắp ngồi trên mặt đất.

“Vị đại nhân này muốn cái gì, chỉ cần là thứ Phong Viên Nhuận ta có thể lấy ra, ta sẽ đưa cho ngài, có chuyện gì hãy từ từ nói.” Phong Viên Nhuận bị dọa sợ, giọng nói không ngừng run rẩy.

Người thần bí dừng bước.

Phong Viên Nhuận cho rằng đối phương động tâm với những gì mình nói, lại nghe hắn ta ngắt lời:

“Huyết Sát Các muốn ngươi chết vào canh ba, tuyệt không giữ ngươi sống đến canh năm.”

Trước mặt chỉ có một đao chém xuống, đến cuối cùng vị quốc vương Việt Lâm quốc Phong Viên Nhuận này vẫn khó thoát khỏi cái chết.

Giải quyết xong một mục tiêu, sát thủ Huyết Sát Các mỉm cười:

“Còn lại bốn người cuối cùng.”

Sứ thần đến từ Võ Chân Thánh triều trước đó tên là Cam Tử Bình, chính là một vị đại tu sĩ Thánh Cảnh lục trọng thiên. Hiện tại hắn ta đang chuẩn bị đi đến mấy nước phụ thuộc khác của Thiên Kế Thánh triều.

Không, nói một cách chính xác, bọn hắn gần như đã được xem là nước phụ thuộc của Võ Chân Thánh triều rồi.

“Phía trước chính là Triệu Linh quốc.”

Hai mắt Cam Tử Bình nhìn đến một nơi nào đó cách đây ngàn dặm.

Nhưng lúc bay được nửa đường, Cam Tử Bình đột nhiên dừng bước.

“Ra đi.”

“Năng lực nhìn thấy thật mạnh, chỉ là Thánh Cảnh lục trọng thiên mà lại có thể phát hiện được tung tích của ta. Bộp bộp bộp.”

Giọng nói vang lên còn kèm theo tiếng vỗ tay. Cam Tử Bình quay đầu nhìn lại.

Người tới chính là sát thủ Huyết Sát Các trước đó đã giết Phong Viên Nhuận.

“Ngươi là người Thiên Kế Thánh triều?”

Cam Tử Bình híp mắt nói.

Sát thủ lắc đầu, nói thẳng: “Ta theo mệnh lệnh trong các, đến đây đánh chết tất cả những người có khả năng sẽ là trở ngại của Huyết Sát Các ta.”

“Huyết Sát Các?”

Cam Tử Bình cẩn thận hồi tưởng một chút, xác định bản thân chưa từng nghe nói đến một thế lực cổ quái như thế.

Hắn ta không dám khinh thường, trên tay phải xuất hiện pháp bảo.

Hắn vừa nhìn thoáng qua, đoán được tu vi của sát thủ sợ rằng cũng bằng chính mình, đều là Thánh Cảnh! Hơn nữa, khả năng còn cao hơn tu vi của hắn.