Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 657: Bá Nguyên đại lục




Sau ót truyền tới cơn rùng mình rợn người, khiến lão ta nhanh chóng xoay người lại. Chỉ thấy một thanh đoản đao cách bụng mình chỉ mấy chục cm.

Tư Vũ Mặc quát lên.

“Ma Cương!”

Sương mù màu tím xông ra từ trên người lão ta, ngăn ở trước người của hắn. Nhưng dường như thanh đoản đao này có thể làm lơ sương mù màu tím, nhẹ nhàng xuyên qua.

Đoản đao đâm mạnh vào thân thể Tư Vũ Mặc.

Tư Vũ Mặc cố nhịn đau cau mày, khẽ quát: “Ai thế?”

Một nam tử mặc đồ đen xuất hiện đằng sau một cây cột.

“Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa của Huyết Sát Các, Thanh Phất phụng mệnh tới giết ngươi.”

Trong tay Thanh Phất lại xuất hiện đoản đao giống cái trước như đúc. Tư Vũ Mặc nhịn đau, rút đao ra khỏi bụng.

Lão ta muốn ngăn vết thương đang không ngừng chảy máu bằng linh khí, nhưng phát hiện ra một vấn đề, thế nhưng lại không cầm được máu.

Hiện giờ, Tư Vũ Mặc chỉ có thể nhịn đau mà chiến đấu.

“Mặc dù không biết các hạ đến từ thế lực phe phái nào, nhưng bổn trưởng lão sẽ khiến ngươi phải hối hận!”

“Dục Ma Chân Hình!”

Tư Vũ Mặc gào thét, vận chuyển tu vi Thánh Cảnh lục trọng thiên của bản thân. Tà khí giống như khói mù chui ra từ hư không, bao vây lão ta ở bên trong.

Khi Tư Vũ Mặc đi ra từ chính giữa tà khí một lần nữa, lão ta đã hoàn toàn thay đổi. Tóc tai bù xù, trên trán còn có một phù văn quái dị.

“Hôm nay ta sẽ cho các ngươi nếm thử sức mạnh Dục Ma tông!”

Tư Vũ Mặc tung người nhảy lên, đi thẳng tới trước mặt Thanh Phất rồi khẽ quát. Tay trái lão ta xuất hiện một thanh đao đầu quỷ có ngọn lửa màu đen trên thân đao.

Thanh Phất thấy vậy, lắc đầu bật cười.

“Sức mạnh Dục Ma tông? Ở trong mắt ta, ngươi không khác gì con kiến.” Thanh Phất chơi đoản đao trong tay, bỗng nhiên bùng nổ tu vi.

“Cảm giác này… ngươi là Thánh Cảnh cửu trọng thiên?”

Không ngờ tu vi thật sự của hắn ta lại cao hơn mình ba cảnh giới nhỏ.

“Cửu trọng thiên thì đã sao? Hôm nay bổn trưởng lão phải vượt cảnh giới giết địch!”

Tư Vũ Mặc nghiến răng nghiến lợi quát lên, nhưng giây trước vừa nói xong giây sau tà khí Dục Ma mà lão ta lấy làm tự hào đã bị Thanh Phất ung dung xé nát như xé tờ giấy.

“Ngươi...”

Trong mắt Tư Vũ Mặc hiện lên vẻ khiếp sợ, lão ta bỗng nhìn thấy đoản đao trong tay Thanh Phất.

“Đây là pháp bảo hạ phẩm đế giai?”

Tư Vũ Mặc không hiểu sao trong tay một Thánh Cảnh có pháp bảo đế giai hết sức quý giá như vậy.

“Chết mới là kết cục của ngươi.”

Ánh đao lóe lên.

Thanh Phất nhẹ nhàng chém đầu vị trưởng lão Dục Ma tông này giống như chặt thịt cá. Đầu người bay lên rơi xuống đất, thi thể không đầu ngã đổ ập theo đó.

“Phía trước có động tĩnh, nhất định là bên trong có người, nhanh lên đừng để họ chạy mất!”

“Tới mau thật, vậy cho họ dọn dẹp thi thể.”

Thanh Phất mỉm cười, xoay người bước vào hư không, chỉ để lại một thi thể không đầu và cái đầu tại chỗ. Đúng rồi, còn có một vũng máu đỏ tươi.

Bá Nguyên đại lục, một Đại Thiên thế giới xa xôi khác.

Nói là Bá Nguyên, nhưng bây giờ hai chữ này sắp được đổi thành Dục Ma đại lục.

Nguyên nhân là bởi vì Dục Ma tông với thế như chẻ tre, liên tiếp đánh bại, thâu tóm hoàng triều cùng tông môn của các châu lớn.

Bá Nguyên đại lục có một truyền thống truyền thừa mấy trăm ngàn năm.

Đó chính là mỗi khi có thế lực tông môn có thể thống trị nơi này, thì có thể đổi thành một cái tên mới. Mà hôm nay, bá chủ ban đầu của Bá Nguyên đại lục, bắt đầu từ một vạn năm trước, Bá Nguyên tông không ngừng lụi bại, bây giờ dưới sự tấn công liên tục của Dục Ma tông, họ chỉ biết co đầu rụt cổ.

Khoảng chừng một tháng như vậy, có thể coi Bá Nguyên tông đã không còn tồn tại nữa.

Hiện nay chủ nhân của Dục Ma tông được xây dựng trong một tiểu thế giới do Bá Nguyên tông nắm giữ ngày xưa.

Bên trong tiểu thế giới tối đen, không có ánh mặt trời.

Tại cung điện Dục Ma.

Tông chủ Phong Lương Triết đang nghe tin tức xấu với vẻ mặt đầy âm u.

“Ngươi chắc chắn ba vị phong chủ đều mất mạng?”

“Đúng vậy.”

Người kia gật đầu, sắc mặt trắng nhợt.

Vừa rồi, chính mắt hắn nhìn thấy đèn hồn của ba vị phong chủ tắt.

“Tông chủ, có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”

“Nói.”

Phong Lương Triết mở miệng.

“Vâng, ngay vừa rồi, đèn hồn của Tư Vũ trưởng lão cũng đột nhiên tắt.”

Phong Lương Triết không nhịn được phóng ra tu vi Hợp Đạo Cảnh sơ kỳ của mình bởi câu nói này. Tất cả trưởng lão ở đây chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa tay chân trực tiếp nằm rạp trên mặt đất. Cũng may Phong Lương Triết phóng ra khí tức không tới một giây, lại thu trở về.

“Xem ra là bổn tông chủ xem thường Thiên Kế thánh triều của Chiến Quốc đại lục rồi.”

“Vô Ưu Hộ Pháp.”

Phong Lương Triết mở miệng.

“Tông chủ có gì phân phó.”

Một lão giả đầu tóc bạc trắng, dáng người cao ráo đứng dậy.

Bên hông lão giả có hai cái đầu lâu, đôi mắt mang cho người cảm giác đục ngầu, u ám.