Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 522: Vô tình phản bội (2)




Hòn đá ngăn chặn trên thông đạo bị một kiếm bổ ra.

Mấy tên Thông Thiên Cảnh lập tức tiến vào bên trong mật đạo.

Còn thiếu nữ khi thấy cảnh này thì mặt không cảm xúc. Đôi mắt nàng ta hoàn toàn chăm chú vào trên lệnh bài cáo mệnh phu nhân kia.

Kiều Liên Nhi nàng rất nhanh thôi sẽ được đứng trên vạn người, cuối cùng cũng có thể sống mà không cần nhìn sắc mặt của người khác rồi.

Còn về ba năm tình nghĩa của mình với Nam Cung Phục.

Nực cười! Mình sở dĩ tiếp cận hắn ta cũng là do có mưu đồ từ trước, chẳng qua cách đây không lâu thì mới được vị nương nương kia ra lệnh thôi!

Thiếu nữ đang chuẩn bị cầm lệnh bài rời đi quán trọ này.

"Bần đạo vừa rồi mới cảm nhận được một luồng khí vận chi lực vô cùng to lớn, là ở đây sao?"

Cùng lúc khi thiếu nữ nghe được giọng nói này, trước mặt đột nhiên xuất hiện một lão giả mặc đạo bào tay cầm quải trượng.

Thiếu nữ giật mình, lập tức vội vàng lui về sau mấy bước.

Bách Lý Thiên Cơ nhận lệnh của Dạ Mệnh đến Thái Nguyệt hoàng triều bên này dò xét, mới thăm dò được một nửa thì ông ta bỗng nhiên phát hiện một luồng đại khí vận vô cùng khủng bố, vì thế lập tức xuôi theo khí vận đó mà đến đây.

"Tiểu nữ oa này, bần đạo mượn ký ức ngươi xem thử một chút nhé."

Đôi mắt của Bách Lý Thiên Cơ nhìn về phía hoàng y thiếu nữ.

Thân thể của hoàng y thiếu nữ cứng đơ lại, đôi mắt mất đi tiêu cự.

Rất nhanh, chưa tới một phút, Bách Lý Thiên Cơ đã lấy được tin tức mình muốn từ trong ký ức của thiếu nữ.

"Nam Cung Phục, đình vệ hoàng triều... Nếu như cảm giác của ta không sai thì chắc là người đó."

Bách Lý Thiên Cơ nhìn về phía thiếu nữ đang dần dần tỉnh hồn lại.

Ông ta lắc đầu một cái: "Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách."

Từ trong ký ức, ông ta đã biết được rõ ràng chuyện thiếu nữ phản bội Nam Cung Phục. Bách Lý Thiên Cơ không nói gì nữa, cũng tiến vào bên trong mật đạo.

Thiếu nữ dần tỉnh hồn lại nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Về chuyện lão giả lúc nãy là ai nàng ta cũng không muốn suy nghĩ, càng không muốn suy đoán.

Bây giờ nàng ta đã đợi không kịp để đi đến đại trạch viện dành riêng cho cáo mệnh phu nhân rồi.

Thiếu nữ đi ra khỏi quán trọ, nhưng khi vừa ra khỏi thì một mũi tên bay đến bất ngờ đến mức không kịp đề phòng, nó xuyên thẳng qua đầu nàng ta.

Cứ vậy, một thi thể đã ngã xuống mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài. Người trên đường cũng bị dọa cho bỏ chạy tán loạn.

Một đình vệ hoàng triều ẩn nấp trên cao chậm rãi thu hồi lại trường cung.

"Đã giết chết mục tiêu."

Trước khi đối phương rời đi còn châm biếm liếc nhìn hoàng y thiếu nữ chết không minh bạch kia.

Hắn ta cười nói: "Ngu xuẩn. Sao hoàng hậu nương nương có thể để điểm yếu của mình tồn tại được."

"Bị một chức cáo mệnh phu nhân khiến cho đầu óc mê muội, chết cũng đáng đời."

Y thức của thiếu nữ nằm trên mặt đất dần trở nên mơ hồ, miệng không ngừng lầm bầm: "Tại sao... Ta rõ ràng chỉ muốn sống có tôn nghiêm thôi mà... Tại sao..."

Trong mật đạo.

Sắc mặt Nam Cung Phục tái nhợt, tứ chi mất sức, thân thể đang tựa trên vách tường trong mật đạo.

Trong đôi mắt của Nam Cung Phục là sự kinh ngạc đến thất thần, dường như không thể nào tin được sự thật trước mắt này.

Hắn bị phản bội! Hơn nữa còn là bị một người đã quen biết ba năm ròng rã phản bội! Thiếu niên nghe tiếng bước chân đang đến gần thì lập tức sinh ra cảm giác tuyệt vọng.

Trước đó hắn đã đi xem thử cửa ra của mật đạo, vốn dĩ là một tử lộ, hiện tại còn bởi vì trúng Mê Hồn Trận mà tứ chi mất sức, ý thức đang dần trở nên mê mang.

Hoàn toàn không đi được nữa rồi.

Không ngờ cuối cùng mình lại chết trong tay của người mình tin tưởng.

Chưa đến một phút, ba đình vệ hoàng triều mặc y phục thường nhìn Nam Cung Phục với vẻ mặt hờ hững. Đây là nhị hoàng tử trước kia của Thái Nguyệt hoàng triều.

"Để tránh lãng phí thời gian, cứ trực tiếp giết hắn rồi ném thi thể tới một nơi không người để thiêu hủy."

Hai tên đình vệ hoàng triều khác nghe vậy thì chậm rãi gật đầu, rất hiển nhiên là đồng ý với quyết định này.

"Nhị hoàng tử điện hạ của chúng ta hẳn là cũng vô cùng đồng ý với chuyện này."

Một tên đình vệ hoàng triều cười nhìn Nam Cung Phục.

Nam Cung Phục cắn răng: "Các ngươi là đồ chó săn!"

Nếu không phải bây giờ hắn không thể nào điều động linh khí của cơ thể nữa thì dù liều mạng hắn cũng phải đánh rớt một miếng thịt của những nguời này.

"Ha ha ha, chó săn? Nếu chúng ta là chó săn, vậy chẳng phải ngươi là chó chết chủ sao? Nhị hoàng tử điện hạ?"

"Ha ha ha."

Hai người bên cạnh cũng cười rộ lên.

"Được rồi không nói nữa, vậy hiện giờ xin được chém đầu nhị hoàng tử điện hạ đây. Ta còn chưa bao giờ được giết người của hoàng thất đâu đấy."

Hắn vừa nói thì lợi kiếm cũng vừa xuất hiện trong tay.

Nam Cung Phục đã nhắm hai mắt lại.