Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 508: Vạn Yêu thần phục




‘Có lẽ sát thủ của Huyết Sát Các sẽ không để ý đến hành động nhỏ này của mình nhỉ.’ Bạch Toàn không ngừng tự an ủi trong lòng.

Bạch Dương đạo quán của lão ta nằm ở nơi được xem là tương đối hẻo lánh trong cả Bắc giới. Chắc Huyết Sát Các sẽ không tình cờ phát hiện ra rồi tìm đến đây chứ.

Trong lúc đang nói.

“Ông chính là Bạch Toàn – quán chủ của Bạch Dương đạo quán này đúng không.”

Một giọng nói chưa từng nghe thấy qua đột nhiên vang lên ở bên tai lão ta. Bạch Toàn rùng mình rồi nhanh chóng quay người lại, chỉ nhìn thấy một cái bóng bí ẩn khoác chiếc hắc bào.

Khi tầm nhìn của Bạch Toàn rơi vào tấm lệnh bài ở thắt lưng của đối phương thì sắc mặt của lão ta lập tức cứng đờ.

“Huyết, Huyết Sát Các ư?”

Người sau mỉm cười gật đầu. Bạch Toàn tâm hồn chấn động, dường như đã bị doạ sợ nên cơ thể không ngừng lùi về sau.

“Đại nhân chờ đã, ta…” Bạch Toàn đang định lên tiếng giải thích thì vị sát thủ tam đẳng hàng chữ Địa Huyết Sát Các này đã ngang nhiên rút đao từ vỏ đao treo ở thắt lưng bên trái ra.

Một vầng sáng màu trắng vụt qua!

Một đao thẳng thừng chém đứt cái đầu của Bạch Toàn một cách nhanh chóng mạnh mẽ.

“Dọn dẹp hoàn tất.”

Dưới sự chỉ đạo của Toán Loạn Thiên, không chỉ Bạch Dương đạo quán, một số thế lực muốn thừa cơ hội vừa nãy để đầu quân sang Đan Thánh Đại Đế đều bị Huyết Sát Các tấn công.

Cùng lúc đó.

Vạn Thú Chi Sâm, ở trong Thú Cảnh.

“Thật không ngờ đấy, Đại đế Nhân tộc tự xưng đến từ Huyết Sát Các lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.”

Tộc trưởng của tộc Thổ Thần kinh ngạc thở dài khi nhìn trận chiến kéo dài gần một khắc đồng hồ này cuối cùng cũng sắp hạ màn. Tầm nhìn rơi vào nơi xa hàng nghìn dặm.

Ngoài tộc trưởng của tộc Thánh Hùng vẫn đang hấp hối ra thì tộc trưởng của năm tộc khác trong sáu tộc lớn đều đã tử trận và không ai sống sót!

Tộc trưởng của tộc Thánh Hùng đối mặt với Giang Vô Thành – người từ đầu đến cuối không sử dụng bao nhiêu sức lực. Chỉ vào hắn ta và run rẩy nói: “Ngươi là Dung Đạo Cảnh hậu kỳ!”

“Chao ôi, lại bị ngươi nhận ra rồi à.” Giang Vô Thành lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khi nghe thấy vậy.

Hắn ta cầm bầu rượu trên tay phải rồi uống một ngụm rượu ngon: “Hà.”

“Ta trước đó đã bảo tất cả các người cùng xông lên rồi mà lại không tin, nếu trước đó sáu vị Đế Cảnh các ngươi cùng xông lên thì nói không chừng còn có một tia cơ hội sống sót. Nhưng giờ thì…” Giang Vô Thành đưa mắt nhìn xung quanh.

Mặt đất bị máu tươi rải đầy và có một vài thi thể khổng lồ, hắn ta khẽ lắc đầu.

“Ha ha ha, ngươi thực sự cho rằng mình đã thắng rồi sao?” Tộc trưởng của tộc Thánh Hùng cố gắng nhẫn nhịn hơi thở cuối cùng rồi cười nhạo.

“Sở dĩ Lục Đại Yêu Tộc Viễn Cổ của ta được gọi là Yêu Tộc Viễn Cổ chính vì ở trên Đế giới nhất trọng còn có rất nhiều lão tổ Đại Đế của riêng bọn ta. Ngươi giết chết bọn ta, không bao lâu sau thì đại quân của Thượng Yêu điện chắc chắn sẽ xông đến thế giới này, ha ha ha, Huyết Sát Các cái gì chứ, đều là…” Tộc trưởng của tộc Thánh Hùng cười lớn được một nửa thì tiếng cười đột nhiên dừng lại, hai đồng tử mất hết tinh thần, rõ ràng là đã chết rồi.

“Các ngươi thì sao?” Giang Vô Thành quay đầu lại nhìn vào các Yêu tộc lớn đang theo dõi trận chiến.

Hiện trường im lặng một hồi trước, không bao lâu sau thì đã phá vỡ sự tĩnh lặng này.

“Tộc Minh Lang của ta sẵn lòng trở thành thuộc hạ của Huyết Sát Các và hứa sẽ không bao giời hối hận.” Có Yêu tộc nhanh chóng đứng ra và lớn tiếng nói.

“Hừ, Tử Thanh Thăng nhà ngươi hay lắm, lại phản bội Yêu tộc và đầu quân sang cho Nhân tộc, cam lòng trở thành nô lệ của người khác, cái đồ cặn bã của Yêu tộc!”

Trong đó có một Yêu tộc chỉ vào Tử Thanh Thăng – tộc trưởng của tộc Minh Lang rồi tức giận quát mắng. Nhưng sau khi người mắng chửi này vừa chửi xong thì cơ thể của gã ta lập tức nổ tung và trở thành một màn sương máu dưới ánh mắt của mọi người.

Đám Yêu tộc cũng đồng thời sững sờ.

Giang Vô Thành bình tĩnh nói: “Ai lại ép ra một câu nói thì kết cục sẽ giống như gã ta.”

Ngay khi dứt lời không bao lâu sau thì ở phía sau đám Yêu tộc lại truyền đến một giọng nói: “Tộc trưởng, không hay rồi!”

“Hớt ha hớt hải, ra thể thống gì chứ? Mau nói đi.”

“Vừa rồi có một số tu sĩ Nhân tộc đột nhiên tập kích thành trì của chúng ta, chúng ta hoàn toàn không có sức chống cự lại.”

“Tu sĩ Nhân tộc sao?”

Người sau sửng sốt, sau đó nhìn vào Giang Vô Thành ở cách đó không xa và hình như đã lập tức hiểu ra điều gì đó. Thực ra không cần phải suy đoán gì nhiều cũng có thể nhận ra.

Chắc chắn là do vị Đại Đế Giang Vô Thành này dẫn vào. Cùng lúc đó, lần lượt lại vang lên vài giọng nói không khác nhau là bao.