Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 500: Tộc trưởng tộc Kim Bằng




Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Kim Hoàng Tôn quát khẽ một tiếng, đôi cánh to lớn phía sau vỗ mạnh. Tu vi Nhập Đạo trung kỳ thoáng chốc lan tràn ra mấy ngàn dặm.

“Đây chính là Đế Cảnh, uy áp tu vi thật là khủng khiếp, ép ta không thể thở nổi…”

“Đây chính là tuyệt kỹ độc môn của Kim tộc trưởng trong lời đồn, Kim Sắc Chiến Trường. Thế mà lại có thể phân cách không gian, hình thành một tiểu thiên địa độc lập, đúng là thủ đoạn thần thông.”

Ánh mắt họ dừng lại trên người Kim Hoàng Tôn và Giang Vô Thành.

Lúc này, một người một yêu đều bị từng sợi văn tự kim sắc phong tỏa, ngăn cản trong vòng ngàn dặm. Chỉ có thể vào, không thể ra.

Đây là chiêu thức của Kim Hoàng Tôn. Còn bên phía Giang Vô Thành thì không nhanh không chậm, lại lấy hồ lô rượu bên hông ra lần nữa, uống mấy ngụm lớn ‘Ực ực ực’.

“Tiểu thiên địa này nhờ vào sức mạnh Thiên Đạo mà hình thành lá chắn à? Thú vị đấy, chỉ là… vẫn hơi kém.”

Giang Vô Thành bình tĩnh nói.

“Hy vọng tiếp theo ngươi vẫn có thể nói như vậy.”

Kim Hoàng Tôn đã đứng trên đỉnh bầu trời:

“Lưu Vẫn Vạn Thiên!”

Rào rào!

Phía sau lưng Kim Hoàng Tôn, từng tia sáng kim sắc ngưng tụ lại. Trong thời gian ngắn đã ngưng tụ ra vạn tia sáng.

Khi Kim Hoàng Tôn ra lệnh, vạn tia sáng đồng loạt nhanh chóng rơi về phía Giang Vô Thành.

“Chiêu công kích này ít nhất cũng bằng một kích bình thường của Đế Cảnh Nhập Đạo sơ kỳ! Nhiều tia sáng ở chung một chỗ như vậy, cho dù là Nhập Đạo hậu kỳ cũng không nhất định có thể ngăn cản.”

Yêu tộc ở một bên quan chiến, đều cảm thấy khiếp sợ với sự mạnh mẽ của Kim Hoàng Tôn.

“Trạch Thú.”

Trước mặt Giang Vô Thành dâng lên quang mang sáng chói đến vạn trượng. Hắn ta mở miệng, nói một tiếng.

“Mâu!”

Tiếng gọi to vang dội. Một con ngựa trắng có một sừng trên đỉnh đầu bất ngờ xuất hiện bên cạnh Giang Vô Thành. Con ngựa này được gọi là Trạch Yếu thú, kèm theo tiếng hí vang thật to, đầu tiên là một lá chắn màu ngân bạch trồi lên, sau đó lá chắn bảo vệ một người một thú vào bên trong.

Lúc này, công kích đã đến.

Rầm rầm!

Những âm thanh điếc tai nhức óc kéo nhau đến.

Vô số ánh sáng kim sắc không ngừng rơi vào lá chắn.

Nhưng mặc cho ánh sáng kim sắc công kích mãnh liệt như thế nào, lá chắn đều giống như tường đồng vách sắt, không hề xuất hiện dao động hay vết nứt nào.

Cho đến khi toàn bộ vạn tia sáng này được phóng thích hết. Lưu quang phóng ra từ trên trời đều không tạo ra chút vết tích nào cho lá chắn.

Sắc mặc Kim Hoàng Tôn cứng đờ. Ánh mắt lão rũ xuống nhìn dị thú đột nhiên xuất hiện bên cạnh Giang Vô Thành. Lão ta có thể đoán được con dị thú này cũng là một vị Đế Cảnh.

“Sân Thú.”

Giang Vô Thành mở miệng nhắc tới một loài nữa.

Kim Hoàng Tôn cảm nhận được phía sau truyền đến cảm giác rùng mình nhè nhẹ, lão ta nhanh chóng quay đầu. Nhưng khi quay đầu lại, nghênh đón lão chỉ có một đấm mạnh mẽ.

Mặc dù trên người Kim Hoàng Tôn mặc một bộ pháp bảo phòng ngự Tiên giai trung phẩm, nhưng một đấm này thật sự mạnh đến quá đáng.

Một đấm hạ xuống pháp bảo phòng ngự của lão ta, khiến Kim Hoàng Tôn bay ra ngoài, phịch một tiếng.

Toàn thân Kim Hoàng Tôn rơi trên lá chắn của chính mình.

May mà vừa rồi lão ta đã bố trí lá chắn biên giới, nếu không bây giờ không biết sẽ bay bao xa. Kim Hoàng Tôn nhìn về phía hung thủ phát động đánh lén mình là một con vượn lớn, có bộ lông toàn thân màu bạc.

“Sân Thú kết liễu hắn đi.”

Giang Vô Thành ra lệnh.

Sân Thú nhận được mệnh lệnh, hai tay đấm ngực như đánh trống, sau đó phát ra tiếng gầm gừ.

“Nhập Đạo đỉnh phong?”

Kim Hoàng Tôn kinh hô một tiếng.

Rống!

Sân Thú bổ nhào đến, đánh thẳng về phía Kim Hoàng Tôn.

“Không ổn rồi.”

Kim Hoàng Tôn muốn né tránh lại phát hiện tứ chi của mình không nhúc nhích được. Lão ta quay đầu nhìn lại, bên phía Trạch thú tiến hành tạo ra mấy sợi xiềng xích màu trắng. Dưới tình huống đối phương không hề phát hiện đã trói chặt tứ chi của lão ta.

“Đáng chết!”

Kim Hoàng Tôn thấy tình huống không ổn, chỉ có thể gắng gượng sử dụng lá bài tẩy của mình.

“Kim Ô Điểu Bằng Thân!”

Lão ta tức giận quát một tiếng, trên thân thể bùng phát ra từng quầng từng quầng sáng kim sắc sáng chói. Gió cuốn mây tan, vạn vật thiên địa, một con đại bàng kim sắc giương cánh bay ra.

“Phá cho ta!”

Kim Hoàng Tôn nhìn mấy sợi xiềng xích đang buộc chặt mình, thân thể chấn động, trực tiếp chấn vỡ xiềng xích.

Sau khi thoát khỏi ràng buộc, hình như Kim Hoàng Tôn muốn vung hai cánh lên, kéo giãn khoảng cách nhất định với Sân Thú. Chẳng qua thân thể lão ta vừa mới bay lượn được một nửa. Sân Thú ở một bên lại bắt đầu trở nên to lớn hơn, giống y như cao ốc chọc trời vậy. Nó vươn tay phải ra, trực tiếp túm lấy phần lông vũ phía sau đuôi Kim Hoàng Tôn.

Dù sao thì Sân Thú cũng là một cường giả Nhập Đạo đỉnh phong, tự nhiên sức mạnh cũng đã đến một trình độ cực kỳ kinh người. Nó dùng sức lôi kéo, vậy mà lại có thể kéo thân thể to lớn của Kim Hoàng Tôn xuống.