Bạch Liêu Đại Đế là một nam tử có tướng mạo bình thường. Anh ta nhìn sang Thanh Tự Đại Đế rồi cười ha hả nói: “Thanh Tự muội nói có lý.”
Thanh Tự Đại Đế quay đầu lại và mỉm cười nhìn đối phương.
Nàng ta đương nhiên cảm nhận được ánh mắt tham lam của Bạch Liêu đang nhìn nàng ta một cách trắng trợn.
“Thiếp thân nhớ Dương đạo hữu cũng là người trong Trung Thánh Thần châu đúng không?”
Khi nhắc đến điều này thì Bạch Liêu Đại Đế có tên là Dương Độn không khỏi nhếch mép lên: “Ha ha, kẻ hèn này không thể so sánh với trải nghiệm dày dặn mạnh mẽ đó của Thanh Tự muội. Ta chỉ là một người ăn xong rồi chờ chết trong gia tộc mà thôi, có thể đột phá Đế Cảnh cũng chỉ là may mắn. Nếu không phải lão tổ đề bạt thì với tư chất này của ta, sớm đã biến thành một bộ xương rồi. Nếu không cũng sẽ không đến tận bây giờ mới là Nhập Đạo hậu kỳ.” Bạch Liêu Đại Đế cười nói thẳng.
Dứt lời.
Kể cả Cuồng Đao Đại Đế và Thanh Tự Đại Đế ở một bên cũng không dám khinh thường nam tử có thân hình hơi mập mạp ở trước mắt này. Lời nói của Bạch Liêu Đại Đế quả thực không sai.
Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là có Dương gia đứng ở đằng sau Bạch Liêu Đại Đế. Dương gia ở Trung Thánh Thần châu, từ lâu đã là một thế lực vô cùng khổng lồ.
Vào thời điểm Đế lộ bị cắt đứt thì tất cả lão tổ của Dương gia đã đưa phần lớn đại năng của gia tộc đến đại lục mới, cũng chính là Quỳnh Du đại lục để lánh nạn. Hơn nữa, không cần phải mất một nghìn năm thì họ lại một lần nữa xây dựng nên một Dương gia khổng lồ hơn ở thế giới mới.
Đây cũng chính là lý do mà Cuồng Đao Đại Đế và Thanh Tự Đại Đế không dám khinh thường Bạch Liêu Đại Đế chỉ mới là Nhập Đạo hậu kỳ. Đặc biệt là Thanh Tự Đại Đế vẫn luôn cố tình khiêu khích cơn ham muốn trong lòng của Dương Độn.
Thanh Tự Đại Đế mỉm cười: “Nghe nói trong nhà của Dương đạo hữu có nước Thiên Tuyền trong truyền thuyết, nếu có cơ hội, thiếp thân vẫn muốn tự mình đến xem sao, không biết Dương đạo hữu có cho cơ hội này hay không?”
Nghe vậy, Dương Độn nhướng mày vui mừng: “Không thành vấn đề, lát nữa đến Dương gia của ta, ta nhất định sẽ cho Thanh Tự mội xem một phen đã đời.”
Thanh Tự Đại Đế mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ mê hoặc.
Gương mặt Cuồng Đao Đại Đế vô cảm. Hắn ta chẳng thèm quan tâm đến con hồ ly lẳng lơ cứ mãi làm dáng làm điệu ở bên cạnh, suy cho cùng thì Thanh Tự Đại Đế có thể bắt đầu từ một tán tu rồi đi từng bước một cho đến ngày hôm nay. Về việc nàng ta đã sử dụng những thủ đoạn gì ở trong đó thì hắn ta cũng chẳng thèm đếm xỉa tới.
Hắn ta biết chỉ cần hai người ở trước mắt không đụng đến lợi ích của mình là được rồi.
Nếu chạm đến giới hạn của Cuồng Đao hắn ta thì lưỡi đao của hắn ta nhất định sẽ dạy họ cách để làm người.
Ba vị Đại Đế giẫm lên hư không, vì không hề có bất kỳ kiềm chế nào nên ba cỗ uy lực khổng lồ của Đế Cảnh đã ngay lập tức bị rất nhiều người cảm nhận được.
“Ba, ba vị Đế Cảnh sao?”
“Trông khí thế hùng hổ này, hơn nữa ở thắt lưng không có lệnh bài sát thủ của Huyết Sát Các nên hẳn không phải là sát thủ của Huyết Sát Các nhỉ.”
“Theo ta thấy, đây chắc chắn là những lão tổ nào đó ra đời ở Trung Thánh Thần châu nên bây giờ xuất hiện cùng lúc, chắc chắn là chuẩn bị đến lấy lại công bằng từ Huyết Sát Các.”
“Chậc chậc, trông khí thế này thì chắc chắn không phải là Đại Đế bình thường, e rằng lần này Huyết Sát Các phải thê thảm rồi.”
Khi nhìn thấy đám người Cuồng Đao Đại Đế thì có rất nhiều người bàn tán sôi nổi.
Thậm chí có người đã âm thầm suy nghĩ liệu có nên nhân cơ hội này đầu quân sang ba vị Đại Đế đó.
Cùng lúc đó, Trung Thánh Thần châu, Dương gia – thế lực Tam Phẩm.
Gia chủ tiền nhiệm Dương Thiên Tinh đang cầm một bức chân dung trong tay phải và chăm chú nhìn vào nhân vật trong tranh. Sau khi xem xét cẩn thận thì lại nhìn về phía Dương Độn ở đằng xa.
Đôi mắt của Dương Thiên Tinh đột nhiên xuất hiện hai hàng nước mắt.
Nước mắt lưng tròng và run rẩy nói: “Chắc chắn là không sai, chắc chắn là không sai mà!”
Gia chủ Dương San khì nhìn thấy thái độ này của cha thì vẻ mặt không khỏi thay đổi: “Cha, cha làm sao vậy?”
Dương Thiên Tinh chỉ vào Dương Độn bằng cánh tay phải run rẩy: “Đó là lão tổ của Dương gia chúng ta, một trong những đại thiên kiêu lẫy lừng của Dương gia chúng ta trong vạn năm trước, xem ra những gì được ghi lại trong sử sách của gia tộc là thật, Dương gia của ta cuối cùng cũng vùng lên rồi!”
Nghe vậy, Dương San không khỏi nhìn về phía Dương Độn.
“Cha à, cha sẽ không nhìn nhầm chứ.”
“Nhìn nhầm ư? Không thể nào, không tin thì con tự nhìn xem!” Dương Thiên Tinh không khỏi tức giận nói, sau đó thì ném bức chân dung trong tay cho Dương San.