Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 417: Bất ngờ ngoài dự liệu




“Tới rồi.”

Bạch Nguyên Tương nhìn về phía mấy cầu dãy cầu vồng ở phía xa.

Không lâu sau bốn người mặc áo đen đã xuất hiện trước mặt ông ta.

Bạch Nguyên Tương mở miệng trước: “Ta đến từ Lục đại Thánh Địa của Nhân tộc, thánh chủ của Vô Tướng thánh địa, Bạch Nguyên Tương, không biết các hạ có phải Yêu tộc đến từ Thập Nhị Yêu Cung không?”

Bốn bóng đen im lặng không ai lên tiếng.

Bạch Nguyên Tương thấy thế khẽ nhíu mày.

Không khỏi nói: “Các hạ...”

Mới vừa nói ra hai chữ đã bị cắt lời.

“Thánh chủ Vô Tướng thánh địa Bạch Nguyên Tương đúng không?”

Âm thanh truyền vào tai Bạch Nguyên Tương.

“Đúng vậy.” Bạch Nguyên Tương khẽ gật đầu.

Nhìn về phía người áo đen mang hơi thở mạnh nhất trong bốn người. Lúc ông ta đang suy nghĩ tiếp theo đối phương sẽ nói nói gì thì ‘Phụt!’

Bạch Nguyên Tương bất ngờ không kịp đề phòng, đôi mắt bỗng nhiên trợn lớn, cúi đầu nhìn về phía người thình lình tấn công, dùng dây gai dài nhọn xỏ xuyên qua trái tim ông ta.

“Vì, vì sao chứ?”

Bạch Nguyên Tương chỉ kịp ngơ ngác hỏi một câu như vậy.

Ông ta thực sự không hiểu tại sao đối phương lại làm như vậy.

Phải biết rằng, có người đứng đầu thánh địa tương trợ, Yêu tộc xâm lấn Tiên Huyền đại lục chính là làm chơi ăn thật. Theo lý thuyết, phía Yêu tộc không có khả năng động thủ với chính mình mới đúng.

Thế nhưng hiện tại...

“Phụng mệnh Các chủ đại nhân, đặc biệt đánh chết thánh chủ của Vô Tướng thánh địa, Bạch Nguyên Tương.”

Đạo hắc ảnh nói chuyện trước đó điềm nhiên lên tiếng.

“Các, các chủ đại nhân?”

Trong phút chốc Bạch Nguyên Tương há hốc mồm.

Các chủ đại nhân? Đây cũng là thế lực đã theo phe Yêu tộc, ông ta nhớ rõ bản thân chưa bao giờ có bất cứ giao thiệp gì với Yêu tộc chứ nói chi là đắc tội.

Hai bên khóe miệng của Bạch Nguyên Tương đã chảy ra một chút máu tươi.

Ông ta cắn răng chịu đựng đau đớn, hỏi: “Xin hỏi các hạ đến từ phương thế lực nào?”

Thế nhưng, câu trả lời của đối phương lại làm cho Bạch Nguyên Tương bừng tỉnh đại ngộ.

“Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa của Huyết Sát Các, Bạch Phượng.”

Lời nói của đối phương khiến Bạch Nguyên Tương ngây người như phỗng.

“Huyết, Huyết Sát Các?”

“Tại sao Huyết Sát Các lại ở chỗ này? Rõ ràng thông đạo duy nhất đã bị Cửu Tinh Cung trận phong tỏa…”

Bạch Nguyên Tương lại phun ra một ngụm máu tươi.

Làm thế nào thì ông ta cũng không ngờ được, mấy ngày trước Huyết Sát Các đã thống nhất toàn bộ Hoang Mạc đại lục.

Gương mặt Bạch Nguyên Tương không còn chút máu.

Cho dù ông ta có là một tôn Thánh Cảnh cửu trọng thiên, một khi trái tim bị xỏ xuyên, nếu trong khoảng thời gian ngắn không được trị liệu thì khẳng định là ông ta cũng đi đời nhà ma!

Bạch Nguyên Tương cắn răng, tay phải cầm bụi gai dài xỏ xuyên qua trái tim, trong lòng bàn tay đột nhiên mọc lên hỏa diễm, tựa như muốn thử thiêu đốt bụi gai.

Thế nhưng, điều khiến ông ta ngạc nhiên là mặc kệ hỏa diễm thiêu đốt kiểu gì, bụi gai trước mắt vẫn không có chút vết tích bị cháy sém nào.

“Một khi Huyết Mộc Trường Điều này hút được máu, sau đó sẽ hoàn toàn dính vào da thịt, ngươi không có cách nào phá hỏng đâu.”

Giọng nói của đối phương mang theo ý cười gian xảo khiến Bạch Nguyên Tương nhất thời sững sờ, khuôn mặt cứng ngắc.

“Động thủ.”

Cùng lúc đó, hai đạo bóng đen khác cũng đồng thời xông lên, phát động tiến công đối với Bạch Nguyên Tương, từ hai bên trái phải giáp công đánh về phía ông ta.

Trong khoảnh khắc, gương mặt Bạch Nguyên Tương chợt cứng đờ, ông ta liếc mắt nhìn công kích đánh tới từ hai bên trái phải.

Đầu tiên là dại ra một giây đồng hồ, sau đó, ông ta đột nhiên nhếch môi, há miệng cười lớn: “Ha ha ha! Huyết Sát Các, bản thánh chủ thừa nhận ta đã thua trên tay ngươi.”

“Thế nhưng... ngươi thật sự cho rằng bản thánh chủ không có con bài chưa lật nào sao?”

Thần sắc trong mắt Bạch Nguyên Tương chợt biến, dưới đáy mắt hiện ra vẻ điên cuồng.

“Huyết Lâu Chi Thuật!”

Hai tay Bạch Nguyên Tương kết xuất ra một ấn ký thoạt nhìn có chút quỷ dị. Bỗng nhiên, hai chân của ông ta hạ xuống.

Một tòa trận pháp tiên hồng sắc đột nhiên hiện lên dưới mặt đất.

Ầm!

Hai tôn Thánh Cảnh giáp công tả hữu không nghĩ tới mình lại bị một tấm chắn huyết sắc ngăn trở.

“Đám người các ngươi hãy nhìn thật kỹ! Xem cái gì mới là lực lượng chân chính.”

Khoảng không trên đỉnh đầu Bạch Nguyên Tương bỗng nhiên rạn nứt.

Một bộ xương khô to lớn giơ tay lên, chui ra từ chỗ hư không bị phá thủng.

“Là... ngoại ma?”

Rất nhanh, tôn sát thủ Thánh Cảnh cửu trọng thiên phát hiện hư không bị nghiền nát không thích hợp. Không nghĩ tới Bạch Nguyên Tương cũng nắm giữ pháp môn triệu hoán tà ma ở ngoại giới.

“Đến đây đi, phá hư hết thảy nơi này!”

Hai tay Bạch Nguyên Tương mở rộng, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía hư không không ngừng rạn nứt trên bầu trời, toét miệng nói. Thời khắc này, Bạch Nguyên Tương hiển nhiên đã tiếp cận với mức độ nhập ma.

So với ban đầu, ông ta đã có biến hóa long trời lở đất!