Khoé mắt Chu An liếc thấy người đá khổng lồ đang dây dưa với hai yêu vật kia khó thể nào thoát khỏi, không thể chi viện cho mình được. Nhìn thấy Giang Vô Thành từng bước tới gần, Chu An vội vàng âm thầm suy tính, cuối cùng cắn răng nói: “Khụ khụ. Cầu xin tiền bối giơ cao đánh khẽ. Ta có lời muốn nói.”
“Còn có di ngôn gì à?” Giang Vô Thành cười nhìn đối phương.
Giống như đang muốn xem hắn ta còn muốn giở trò hề gì.
“Ta có thể cho Đại Hoang thánh địa quy thuận Huyết Sát Các. Nhưng xin quý các có thể chấp nhận một điều kiện của ta.”
“Nói.” Giang Vô Thành phun ra một chữ.
Chu An nói: “Ta hy vọng sau khi Đại Hoang thánh địa ta quy thuận Huyết Sát Các, Huyết Sát Các có thể tiếp tục để ta quản lý Đại Hoang thánh địa, ta...”
Ánh sáng lạnh chớp loé.
Chu An dại ra, miệng không thể phát ra lời nào nữa.
Bởi vì hắn ta phát hiện đầu mình không biết từ bao giờ đã bị chém xuống. Đôi mắt hắn ta đăm đăm nhìn về phía tên đầu sỏ vừa mới ra tay.
Miệng mấp máy: “Vì... Sao... Lại...”
Đại Hoang thánh địa không đánh mà hàng, tình nguyện đầu nhập dưới trướng Huyết Sát Các, có thể giúp Huyết Sát Các giảm bớt nhiều tổn thất, hơn nữa điều kiện của hắn ta rất đơn giản, chỉ là tiếp tục đảm nhiệm chức thánh chủ của Đại Hoang thánh địa mà thôi.
Chút chuyện này rõ ràng rất dễ dàng mà, vì sao...
“Vì sao ư? Bởi vì ta không thích thế, không được sao?”
Giang Vô Thành nói ra một câu làm người ta không ngờ tới.
Vừa nói dứt câu thì Chu An đã ngã xuống.
“Khoảng một canh giờ nữa là có thể thâu tóm Đại Hoang thánh địa.”
Giang Vô Thành nhìn khắp xung quanh, nói thầm trong lòng.
Mệnh lệnh của Các chủ đại nhân là tiêu diệt Lục đại Thánh Địa trong ba ngày. Tính ra thời gian của mình vẫn còn khá sớm.
Giang Vô Thành còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì ở phía xa bỗng dâng lên một luồng linh khí khổng lồ đang chấn động, lập tức kéo tâm trí của hắn ta lại hiện thực.
“Hướng kia là Tiên Khung thánh địa nhỉ, thú vị, là dấu hiệu đang trong quá trình đột phá Đế Cảnh.”
Giang Vô Thành đầu tiên là thấy hơi kinh ngạc, tiếp theo lại lắc đầu.
“Đáng tiếc, ta nhớ Tiên Khung thánh địa hình như có hai Đế Cảnh, một trong hai người kia tính tình thật sự không tốt, đến ta cũng cảm thấy đau đầu.”
Tiên Khung thánh địa.
Giữa lúc rất nhiều thánh địa đang chìm trong chiến tranh liên miên.
Thì Tiên Khung thánh địa là nơi chống cự kịch liệt nhất, đa số trưởng lão, đệ tử trên dưới tông môn đều dũng cảm, mạnh mẽ không sợ chết. Hai Đế Cảnh Chu Linh và Long Vũ là người đảm nhiệm chủ soái lần tấn công Tiên Khung thánh địa này.
“Nhè ngay lúc này đột phá Đế Cảnh, thú vị đấy, bổn cô nương còn đang tưởng sẽ nhàm chán lắm đây.” Chu Linh cười hì hì nói.
Ở phía đối diện.
Lữ Hồng Trinh thánh chủ Tiên Khung thánh địa, linh khí toàn thân nhanh chóng ngưng tụ thành thực thể, điên cuồng tiêu thăng. Trời đất không ngừng phát sinh dị tượng.
Cùng với một tiếng hét khẽ vang dội, Thánh Cảnh cửu trọng thiên Lữ Hồng Trinh đã bước vào Nhập Đạo Cảnh sơ kỳ!
“Huyết Sát Các, hôm nay cho dù bổn thánh chủ có bỏ mạng tại đây, cũng sẽ không trở thành nô lệ cho các ngươi!”
Khí chất toàn thân Lữ Hồng Trinh chợt biến đổi, đôi mắt không ngừng lập loè ánh sáng chói lọi. Cả người giống như một ngôi sao băng vàng lao tới chỗ hai người Chu Linh.
“Sí Thần Đao!” Trong tay xuất hiện một món pháp bảo Đế giai trung phẩm.
“Tiếp chiêu, Cuồng Đao Cửu Thức!”
Lữ Hồng Trinh được đao khí bao trùm, cả người giống như trở thành một thanh đao lớn sắc bén.
Mỗi một đao lóe lên ánh sáng chói lọi, không chỉ vô cùng sắc bén mà còn mang sát khí trùng trùng.
“Ngươi đừng ra tay, để bổn cô nương chơi đùa với hắn ta một chút.”
Chu Linh mỉm cười nói với Long Vũ. Sau đó đột nhiên vọt lên phía trước.
Long Vũ thấy thế cũng không định nhúng tay.
Đứng bên cạnh nhìn hai bên đánh nhau, lẩm bẩm: “Thánh chủ Tiên Khung thánh địa sao... Cũng khá thú vị đấy, đặc biệt là đao pháp đã đạt đến trình độ siêu phàm kia, nhưng mà thật đáng tiếc.”
Lữ Hồng Trinh có thể dùng tu vi Nhập Đạo sơ kỳ đánh nhau với Chu Linh Nhập Đạo hậu kỳ, mà nhất thời không phân cao thấp đúng là không đơn giản.
Có điều không lâu sau sự chênh lệch giữa hai tu vi đã dần dần hiện ra.
Đừng nói giữa hai người chỉ kém nhau hai cảnh giới nhỏ. Đừng xem thường hai cảnh giới nhỏ này. Đối với bất cứ Đại Đế nào thì chênh lệch một cảnh giới nhỏ thôi cũng là khoảng cách giữa sống và chết rồi!
Hai tay Chu Linh được Chu Tước dị hỏa bao trùm, cùng với Lữ Hồng Trinh cầm Sí Thần Đao, hai bên đánh nhau đến không thấy hồi kết.
“Ha ha, thú vị đấy, đã lâu không gặp được người dùng đao lợi hại như vậy rồi.”
Chu Linh cười, Chu Tước dị hỏa trên hai tay càng bùng lên khủng khiếp hơn. Lữ Hồng Trinh tóc trắng xoá, đôi mắt lại sáng ngời như ngọn lửa, nghe vậy lạnh lùng quát lên: “Đã như vậy thì các hạ thử xem đao này của ta như thế nào!”