Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 407: U Chúc Chân Long




Trần Quang sắp xếp lại câu từ, lại làm ra vẻ bí ẩn, nói: “Ta nói rồi hai người các ngươi không được đem đi đồn lung tung đâu đấy.”

“Không thành vấn đề.”

“Trần Quang, chẳng lẽ ngươi còn không tin tưởng nhân phẩm của bọn ta hay sao?”

“Ta nói đây.”

“Theo như ta được biết, thì một canh giờ trước thánh chủ của chúng ta hình như ở trong phòng riêng nhận được huyết sát lệnh của Huyết Sát Các!”

“Huyết sát lệnh ư!” Hai gã nội môn đệ tử đồng loạt hoảng sợ hô lên.

“Suỵt suỵt suỵt, đã bảo các ngươi nhỏ tiếng rồi cơ mà.”

Trần Quang vội vàng đưa tay lên miệng làm động tác im lặng. Hai người kia vội vã im miệng, tiếp theo lại trợn mắt nhìn nhau.

Huyết Sát Các đấy!

Nếu như là vào mấy năm trước, bọn họ đối với ba chữ Huyết Sát Các không hề nhảy mũi. Nhưng bây giờ... Tiếng tăm Huyết Sát Các đã nổi như cồn ở Lục đại Thánh Địa. Những thế lực ở Tiên Huyền đại lục đều hiểu rõ thế lực mạnh nhất ở đại lục ngoại trừ Lục đại Thánh Địa ra thì chính là Đông Lâm Đạo châu Huyết Sát Các. Nhiều người còn gọi Huyết Sát Các là Huyết Sát thánh địa nữa.

“Trần Quang, tin tức của ngươi có thật là đúng không thế?”

Trần Quang nhìn xung quanh, sau khi thấy không có ai mới nói nhỏ: “Có chín phần là thật đấy, nếu không vì sao Cửu U thánh địa chúng ta lại đột nhiên mở trạng thái chuẩn bị chiến đấu bậc một cơ chứ.”

“Ối... Thế nếu lỡ Huyết Sát Các bất ngờ đánh tới thật thì chúng ta làm sao bây giờ?” Một người buộc miệng kêu lên.

Bây giờ bọn họ đang canh gác cửa ra vào quan trọng nhất của thánh địa. Lỡ như Huyết Sát Các muốn đánh lên Cửu U thánh địa thật thì đến lúc đó ba người bọn họ chắc chắn là xong đời rồi.

“Thảm, theo lời ngươi vừa nói thì ta cảm thấy ba người chúng ta ở đây giống như đá kê chân vậy.”

Mặt Trần Quang đột nhiên trắng bệch.

“Ta...” Một người khác mới vừa nói một chữ.

Thì đã nghe phía sau thánh địa vang lên tiếng ‘Ầm ầm ầm’ đinh tai nhức óc!

Ba người lập tức choáng váng.

Bắt đầu rồi sao?

U Minh Điện Phủ.

Thánh Cảnh bát trọng thiên Võ Trấn Hùng đạp không khí bay đến. Xung quanh hắn ta là rất nhiều trưởng lão tu vi Thánh Cảnh của Cửu U thánh địa.

Giờ phút này tầm mắt của bọn họ đều đang đổ dồn lên một người áo đen bí ẩn. Từ lệnh bài sát thủ bên hông đối phương, Võ Trấn Hùng có thể đoán ra, đối phương chắc chắn là sát thủ đến từ Huyết Sát Các.

“Võ Thánh chủ, đã lâu không gặp, ngài có khỏe không?” Giọng nữ tử áo đen vang lên.

“Ta và các hạ quen biết?” Võ Trấn Hùng nghe nữ tử áo đen nói thì ngạc nhiên, hỏi lại.

Người áo đen chậm rãi đưa tay lên kéo nón áo choàng xuống, để lộ ra khuôn mặt. Đó là một gương mặt trắng nõn xinh đẹp.

Võ Trấn Hùng nhìn thấy gương mặt kia, cẩn thận ngẫm lại vẫn không nhớ mình đã từng gặp qua người này. Nhưng câu nói kia của đối phương lại...

Lúc hắn ta vẫn còn đang cảm thấy khó hiểu thì câu tiếp theo của nữ tử đã khiến Võ Trấn Hùng giật mình hoảng hốt.

“Lâm Lang Tông, Triệu Linh Hoàng.”

Sáu chữ kia chui vào tai, trong đầu Võ Trấn Hùng lập tức hiện lên một câu chuyện cũ.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào Triệu Linh Hoàng chết sống sống lại trước mặt.

“Không đúng, ta nhớ rất rõ chẳng phải lúc đó thân thể ngươi và cả ba hồn bảy phách đều đã bị hủy diệt cả rồi sao, làm sao có thể...”

Người lúc trước đã bị mình giết chết, bây giờ không chỉ sống lại mà còn trở thành sát thủ của Huyết Sát Các. Đây là chuyện hắn ta có nghĩ nát óc cũng không thể tính tới được.

Dù sao thì chuyện này cũng rất khó để hắn ta có thể tiếp thu nổi.

“Ngươi vẫn còn nhớ chuyện này à, ta còn tưởng rằng Võ Thánh chủ đại nhân của chúng ta đã quên lâu rồi chứ.”

“Nếu như ngươi vẫn còn nhớ, vậy lần này ta đến là để làm gì có lẽ ngươi hiểu rõ rồi đúng không.” Ánh mắt Triệu Linh Hoàng lạnh băng, nói.

Võ Trấn Hùng nghe vậy, nặng nề nói: “Muốn báo thù ư? Nhưng chỉ với một mình ngươi thì hẳn là không đủ đâu.”

“Đương nhiên ta biết, cho nên ta không đến một mình.”

Triệu Linh Hoàng vừa nói dứt câu thì Võ Trấn Hùng, thậm chí tất cả mọi người đều ngạc nhiên phát hiện bốn phương tám hướng bỗng nhiên nhảy ra rất nhiều bóng người xa lạ.

Những người này đều giắt lệnh bài sát thủ Huyết Sát Các, khí thế bất phàm. Trong lòng Võ Trấn Hùng cũng chợt căng thẳng.

Đám sát thủ ở đâu chui ra thế?

Hắn ta nhớ rõ là bên ngoài đã bố trí rất nhiều Đại Trận, ngoại trừ đệ tử và trưởng lão của thánh địa hắn ta thì người ngoài cho dù là ai...

“!”

“Cửu U thánh địa ta có gian tế!”

Đây là khả năng duy nhất mà Võ Trấn Hùng có thể nghĩ đến.

Triệu Linh Hoàng nhìn tên đầu sỏ ngày xưa hãm hại mình, bây giờ cũng sẽ có vẻ mặt như vậy thì không nhịn được cười lạnh.

“Thì ra Võ Thánh chủ của chúng ta cũng sẽ có vẻ mặt như thế này nha.”

Đôi mắt Võ Trấn Hùng tối đi.