Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 379: Thịnh yến bắt đầu! (2)




Kia đâu phải là trăng tròn gì, rõ ràng là một viên hoả cầu rất rất lớn đó!

Hỏa cầu như sao băng thiên thạch, nhanh chóng rơi xuống chỗ này.

“Mau khởi động trận pháp phòng ngự…”

Một tên yêu quay đầu lại, vừa định thốt ra những lời này.

Nhưng khi hắn ta vừa quay lại, cảnh tượng phía sau lưng lập tức khiến hắn ngây ra như phỗng.

Nguyên một đám tu sĩ yêu tộc phía sau mình, chẳng biết đã ngã trên mặt đất từ lúc nào, miệng sùi bọt mép, hai mắt trở nên trắng dã, cứ giống như bị trúng độc vậy.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện này từ lúc nào…”

Vừa dứt lời, một tia sáng sắc bén, lạnh lẽo chợt loé lên.

“A? Đây là?”

Hắn ngẩn ngơ cúi đầu nhìn thoáng qua cổ mình, ở đó đột nhiên xuất hiện một vết cắt, máu tươi phun ra như suối.

Rầm một tiếng, một cỗ thi thể theo đó mà ngã xuống mặt đất.

“Hướng chín giờ đã giải quyết xong.”

Võ giả Thánh Cảnh mặc hắc bào đi ra từ một góc tối, thấp giọng truyền âm nói.

Long Sân tọa trấn ở trong điện tổ Long Tích Điện, không nhịn được mà nhíu mày một cái.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Trước khi bắt đầu, trong lòng hắn ta vẫn luôn có dự cảm chẳng lành.

Nhưng lời này vừa ra khỏi miệng…

Ầm ầm!

Đầu tiên là âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, sau đó chính là địa chấn đất rung núi chuyển.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Long Sân đột nhiên đứng bật dậy.

Rất nhanh, một gã trưởng lão xuất hiện trong điện, ngữ điệu có chút gấp gáp, nói: “Khởi bẩm Điện chủ, Huyết Sát Các bất ngờ đập kích chúng ta, bây giờ các đệ tử ở trong điện và tất cả trưởng lão đang tiến lên nghênh địch.”

“Tập kích? Lẽ nào bên ngoài ba mươi ngọn núi không truyền lại tin tức cho chúng ta sao?”

Long Sân hết sức nghi ngờ.

Lúc trước hắn ta đã hạ lệnh, ngoài núi có bất kỳ dấu hiệu gió thổi cỏ lay nào cũng phải lập tức báo cáo lên Long Tích Điện. Tại sao…

“Hồi bẩm điện chủ, thật ra vài phút trước chúng ta đã mất liên lạc với toàn bộ ngoại phong rồi.”

Long Sân nhất thời phẫn nộ.

Phải biết rằng mỗi một ngọn núi trong ba mươi ngọn núi ngoại phong đều có trọng binh canh gác, lại có địa hình dễ thủ khó công.

Trừ khi đối phương đồng thời thanh trừ sạch sẽ toàn bộ đệ tử Long Tích Điện của ba mươi ba ngọn núi trong cùng một lúc. Nếu không, chỉ cần một phong phát hiện tình trạng dị thường đều có thể nhanh chóng báo cáo tình huống đến Long Tích Điện.

“Chết tiệt!” Long Sân phẫn uất chửi một tiếng.

Thế nhưng bây giờ không phải lúc hắn ta nên nổi giận. Long Sân mở miệng, trầm giọng nói: “Thập Đại Long Vệ đâu?”

“Hiện tại nhóm Long Vệ đại nhân đang kịch chiến với đám sát thủ của Huyết Sát Các.”

Nghe vậy, Long Sân mở miệng nói: “Bổn điện chủ biết rồi.”

Lúc này, giọng nói lanh lảnh của Chu Linh đã bao trùm phạm vi cả ngàn dặm: “Điện chủ Long Tích Điện của các ngươi là tên ngốc shit nào, mau ra đây, bà cô ta đây tới rồi!”

Trong lòng Lông Sân vốn đã giận tới mức sắp không kìm nén được, nay lại giận tím mặt: “Bổn điện chủ cũng phải gặp ngươi một lần.”

Long Sân hoá thành một quầng sáng, phóng vút lên trời.

Chu Linh đang đứng trên hư không thì nhìn thấy một vệt sáng lao thẳng về phía mình, nhếch miệng cười: “Cuối cùng cũng tới rồi à.”

Long Sân nhìn thiếu nữ có vóc người mảnh mai trước mắt, không dám có chút chủ quan nào. Bởi vì hắn ta có thể cảm thấy được khí tức cực kỳ khổng lồ trên người Chu Linh. Đối phương chính là một cường giả Đại Đế!

Tuy Long Sân sợ hết hồn hết vía, nhưng cũng không để lộ ra quá nhiều cảm xúc.

Đế Cảnh thì như thế nào, nội tình của Long Tích Điện cũng không đến mức ngay cả một tên Đại Đế cũng không đánh lại được.

“Ngươi chính là Điện chủ của Long Tích Điện này, đúng không?”

Chu Linh cười cười nhìn Long Sân.

Nét mặt Long Sân không chút thay đổi.

Không chờ hắn ta mở miệng, Chu Linh đã nói tiếp: “Trả lại cho ngươi một món đồ.”

Nàng quăng cho Long Sân một cái túi.

Để phòng ngừa vạn nhất, Long Sân không dùng tay trực tiếp, mà là vận khởi linh khí, nâng nó trên hư không.

Lúc Long Sân còn đang cảnh giác xem trong cái túi này ngụy trang thứ gì, nút thắt miệng túi bỗng nhiên bị nới lỏng, lộ ra một cái đầu người quen thuộc.

Nhìn thấy đầu người, trên trán Long Sân nổi gân xanh, nhịn không được mà hô lên một tiếng: “Lão tổ?”

Cái đầu này không phải là của Đồ Long Đại Đế, Long Thừa Phong hay sao.

Hai mắt Long Sân đã tràn đầy lửa giận, giống như lập tức có thể há miệng, một ngụm nuốt trọn thiếu nữ có vẻ mặt cợt nhả này vào bụng.

“Đừng quá khổ sở, bởi vì chẳng mấy chốc nữa bản cô nương sẽ tiễn ngươi đi gặp lão tổ nhà các ngươi.”

Chu Linh đột nhiên động thủ.

Trong khoảnh khắc, tu vi Nhập Đạo Cảnh hậu kỳ được thả ra.

Long Sân cả kinh. Đầu tiên là thu đầu của lão tổ vào trong Tấc Phương Thốn, sau đó nhanh chóng lấy ra một kiện món bảo Đế giai hạ phẩm.

“Chân Long Thánh Thạch!”