Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 363: Yêu tộc Đại Đế




Bạch Nguyên Tương dùng vài khắc tóm tắt lại mọi chuyện, Trịnh Ngôn Cực nghe xong thì âm thầm lắc đầu trong lòng.

Đúng thế, đã qua mười ngàn năm rồi, Lục đại Thánh địa sớm không đoàn kết như thời kỳ chung tay đối kháng Yêu tộc.

Thời gian mười ngàn năm, dù là đá cũng bị nước chảy mòn, huống chi là lòng người?

Lòng người… ôi!

Trịnh Ngôn Cực thầm thở dài trong lòng, lại không có ý kiến: “Được rồi, lão hủ đã biết.”

“Trước khi lão hủ khôi phục hoàn toàn, gắng sức đừng tiếp xúc trực tiếp với Huyết Sát Các kia.”

“Nếu năm Thánh địa còn lại có động tác gì… cứ yên lặng theo dõi kỳ biến là được.”

“Nguyên Tương đã hiểu.”

Bạch Nguyên Tương nói xong, âm thanh của Trịnh Ngôn Cực cũng biến mất. Bạch Nguyên Tương ngoài mặt không thể hiện gì, nhưng trong lòng lại đã tức giận ngất trời!

“Huyết Sát Các đáng chết này moi đâu ra nhiều cường giả Đế Cảnh đến vậy?” Nhắc tới trong thời gian ba năm này Thánh địa nào trong số sáu Thánh địa bị Huyết Sát Các làm lu mờ nhất đương nhiên chính là Vô Tướng Thánh địa. Dù

sao Huyết Sát Các cũng trực tiếp cắm rễ ở Đông Lâm Đạo châu này. Không khoa trương mà nói, suốt ba năm này, toàn bộ cơ duyên xuất hiện ở Đông Lâm Đạo châu hầu như đều bị Huyết Sát Các cướp đoạt. Hoàn toàn không có vị trí cho Vô Tướng Thánh địa, thậm chí còn chẳng được phân lấy một chén canh.

Hơn nữa, bởi vì cần phải nhẫn nhịn nên rất nhiều lần Vô Tướng Thánh địa đều phải né tránh Huyết Sát Các.

Việc này cũng dẫn tới, trong mắt các thế lực khác, Vô Tướng Thánh địa co đầu rụt cổ, sợ hãi Huyết Sát Các.

Vốn ở Đông Lâm Đạo châu này, Vô Tướng Thánh địa có thể xem như bá chủ cả châu, chín phần thế lực tại Đông Lâm Đạo châu đều phụ thuộc vào Vô Tướng Thánh địa.

Mà bây giờ thế nào?

Các thế lực tông môn nhị phẩm lớn phụ thuộc Vô Tướng Thánh địa của ông ta đã giảm từ chín phần xuống sáu phần. Còn chưa nói sáu phần còn lại có phần lớn là cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều đấy, ôm tâm tình chờ xem. Ông ta tin chắc, chỉ cần Vô Tướng Thánh địa xảy ra chuyện lớn gì, hoặc có lẽ là tổn thương nguyên khí thôi, những thế lực luôn một mực cung kính Vô Tướng Thánh địa sẽ tuyệt đối không nói hai lời, quay đi đầu nhập vào Huyết Sát Các, có thể nói là nịnh nọt tới cực điểm! Đối với Bạch Nguyên Tương trông coi Vô

Tướng Thánh địa nhiều năm như vậy mà nói, thì điều này có một lý niệm không thể nghi ngờ...

“Ngày nào Huyết Sát Các chưa diệt, Vô Tướng Thánh địa ta vĩnh viễn không có ngày nổi danh. Theo ta biết, Yêu tộc bên phía Hoang Mạc đại lục…” Ánh mắt Bạch Nguyên Tương chợt trở nên âm trầm, đáy mắt lóe lên một tia ánh đen rồi biến mất.

Hai mắt Bạch Nguyên Tương chợt thanh minh, đầy mặt khiếp sợ, đáy lòng âm thầm nói: “Kỳ quái? Ta vừa rồi làm sao vậy? Vậy mà lại nghĩ đến hợp tác với lũ khốn nạn Yêu tộc kia…”

“Có lẽ là mệt mỏi quá, bế quan một thời gian thì hơn.” Bạch Nguyên Tương lắc đầu, lầm bầm lầu bầu.

Trong mấy năm này, ông ta vì chuyện của Huyết Sát Các mà phiền muộn vô cùng, tình trạng tinh thần thật sự không quát tốt.

Bạch Á Thánh địa.

“Đế chung gõ… Lão tổ…”

Nghe tiếng chuông vang vọng bên tai, Điền Cao Mân trầm mặc. Mỗi lần Đế chung vang lên chứng minh một vị Đại Đế có liên quan tới Bạch Á Thánh địa qua đời.

Còn về phần lần này Đại Đế ngã xuống là ai… trong lòng Điền Cao Mân hiểu rõ.

Hắn ta siết chặt hai nắm tay, gương mặt trung niên nghiêm trang như đưa ra quyết định lớn lao gì.

Cùng lúc đó, Hoang Mạc đại lục.

“Khí tức tại Đông vực thật cường đại, không biết lại là Đại Đế nào của Yêu tộc hồi phục.”

“Tính đến bây giờ, không biết Yêu tộc chúng ta tổng cộng hồi phục bao nhiêu Đế Cảnh rồi?”

“Tính cả vị này thì ta nhớ là sáu vị rồi.”

“Sáu vị? Nhiều vậy sao?”

“Như vậy việc công phá trận pháp, lần nữa xâm chiếm Tiên Huyền đại lục là chuyện trong tầm tay rồi!”

Hoang Mạc đại lục, chúng yêu Ngũ đại vực bàn luận sôi nổi. Không ngoại lệ đều đang nói chuyện Đại Đế hồi phục.

Mà Long Tích điện bên Đông vực.

Tại một hậu viện trong tổ đình.

Long Sân dẫn cả tộc Long Tích quỳ rạp trên đất.

“Cung nghênh lão tổ xuất quan!”

Tiếng hô hào phảng phất có thể chấn vỡ núi sông vang vọng. Ánh sáng trắng chói lòa tản ra, sau đó, từ cửa một bí cảnh có một bóng người thon dài đi tới.

Một lão giả mặt mũi già nua, trên trán mọc một chiếc sừng dễ thấy xuất hiện trước mặt mọi người.

“Từ lúc ta bế quan tới nay, bên ngoài đã qua bao lâu rồi?”

Tuy lời này thong thả, nhưng khí tức trong giọng nói khủng bố vờn quanh. “Khởi bẩm lão tổ, theo xích lịch hôm nay thì đã qua vạn năm rồi.” Long Sân không nhanh không chậm hồi đáp.

Hai mắt lão giả lóe lên ánh sáng nhạt. Danh hiệu của lão giả là Đồ Long Đại Đế, từng dùng tàn sát Chân Long chứng Đế đạo.

Lão nói: “Cục diện Hoang Mạc đại lục hôm nay, hoặc là giữa hai đại lục nhân yêu có thay đổi gì lớn không?”