Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 354: Đế lộ mở lại (2)




“Ta hiểu.”

Trịnh Ngôn Cực gật đầu, tiếp đó nói: “Huyết Sát Các này sâu không lường được, tuy nói đến nay chỉ xuất hiện một tôn Đế Cảnh, nhưng theo suy đoán của lão hủ, có lẽ trong Huyết Sát Các này không chỉ có một tôn.”

Sắc mặt đám người Bạch Nguyên Tương đại biến.

Đặc biệt là Bạch Nguyên Tương, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt:

“Ý của lão tổ là...”

“Không lâu sau, đồ nhi của lão hủ cũng sẽ xuất quan, chờ đến lúc đó rồi diệt Huyết Sát Các này cũng không muộn. Hiện tại, việc cấp bách trước mắt là đoạt được cơ duyên mới xuất hiện gần đây.”

“Đồ nhi? Người lão tổ ngài nói chẳng lẽ là Vu Quang lão tổ.”

Mọi người ở Vô Tướng thánh địa đều biết, môn hạ của Luân Ngôn Đại Đế Trịnh Ngôn Cực còn có một đệ tử chân truyền, mà gã đệ tử chân truyền này cũng là một tôn Đại Đế của Vô Tướng thánh địa.

Hắn có danh hào là Vu Quang Đại Đế, Trình Lục Sư. Tuy rằng danh khí không bằng sư tôn của mình, nhưng có người nói, thủ đoạn của Vu Quang Đại Đế này không kém hơn bao nhiêu so với sư tôn của hắn.

Vả lại, có người nói Vu Quang Đại Đế còn tự chế một pháp môn Đế giai, danh tác Vu Quang Luân Hồi Quyết. Nếu luyện tới Đại Thừa Cảnh thì có thể dùng thần hồn chi thể lên trời xuống đất không gì không làm được.

Trong lòng Bạch Nguyên Tương đầu tiên là hoảng sợ cực độ, sau đó là mừng rỡ như điên.

Hắn vốn tưởng rằng thánh địa nhà mình chỉ có một tôn Đế Cảnh là Trịnh Ngôn Cực còn sống, không nghĩ tới vẫn còn một tôn khác, cộng lại là hai tôn!

Nói không chừng ở Ngũ Đại Thánh Địa khác mới chỉ có một vị Đế Cảnh như vậy, cùng lắm thì cũng chỉ hai tôn như Vô Tướng thánh địa bên này.

Như Vô Tướng thánh địa bên này có hai tôn Đế Cảnh, nhưng trong đông đảo Đế Cảnh, kẻ có thể địch nổi Luân Ngôn lão tổ Đế Cảnh thuộc Vô Tướng thánh địa của hắn ta chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Hầu như hắn ta đều có thể huyễn tưởng ra được tình huống Vô Tướng thánh địa trở thành thánh địa đệ nhất Tiên Huyền.

“Bẩm lão tổ, thánh chủ và chư vị trưởng giả, vừa rồi trên vòm trời ở địa giới Phúc Vân Châu bỗng nhiên xuất hiện một tòa Vân Đính Thiên Cung.”

Tên đệ tử đột nhiên báo cáo.

Trịnh Ngôn Cực nghe vậy, chân mày cau lại.

“Lần này, Bạch Nguyên Tương ngươi tự mình dẫn đội, bực này cơ duyên phải nắm chặt trong tay Vô Tướng thánh địa ta.”

Dứt lời, Trịnh Ngôn Cực nhìn thấy sắc mặt của Bạch Nguyên Tương có cái gì không đúng.

“Làm sao vậy?”

“Không gạt lão tổ, thực ra Phúc Vân Châu đã là địa vực của Huyết Sát Các. Ngoài ra, ngay cả chí vật trong Phúc Vân Châu cũng đều bị Huyết Sát Các bày ra một tòa đại trận Tiên Giai cực phẩm, ta...”

“Ngươi cầm cái này.”

Trịnh Ngôn Cực bỗng ném một cái gương cho Bạch Nguyên Tương. Bạch Nguyên Tương vừa chạm vào gương, lập tức cảm thấy từ trên mặt gương tràn đầy lực lượng cường đại.

“Đây, đây là...”

Trịnh Ngôn Cực trả lời: “Đây là Luân Ngôn Kính của lão hủ, một kiện pháp bảo Đế Giai thượng phẩm, dư sức cho ngươi đối phó với Huyết Sát Các.”

“Cho dù tôn Đế Cảnh của đối phương ra mặt, có Luân Ngôn Kính của lão hủ ở đây, ngăn trở hắn một khắc đồng hồ vẫn không thành vấn đề.”

Trịnh Ngôn Cực nói.

Bạch Nguyên Tương gật đầu, hai mắt nhìn Luân Ngôn Kính trong tay. Đây chính là một pháp bảo Đế Giai thượng phẩm!

Phải biết rằng, mặc dù bản thân Vô Tướng thánh địa cũng có vài món pháp bảo Đế giai, nhưng mấy thứ đó đều chỉ là hạ phẩm, ngay cả trung phẩm cũng không có.

Mà Luân Ngôn Kính trong tay Luân Ngôn lão tổ này lại là pháp bảo Đế Giai thượng phẩm, chính là một trong những pháp bảo thành danh của Luân Ngôn lão tổ.

Nghe đồn Luân Ngôn Kính còn từng chặn được một kích toàn lực của một vị cường giả Đế Cảnh Dung Đạo đỉnh phong, nhưng không hề hư hao lấy nửa phần.

“Vậy lão tổ, Nguyên Tương cáo biệt.”

Trịnh Ngôn Cực gật đầu.

“Lão hủ mới xuất quan không lâu, linh khí trong cơ thể còn có chút bất ổn, phải cần một ít thời gian để củng cố vững chắc. Cho nên trong khoảng thời gian này, sự tình cơ duyên cứ giao cho ngươi nắm chắc.”

“Vâng.”

...

Là chủ nhân hiện tại của Phúc Vân Châu, đối với chuyện Phúc Vân Châu đột nhiên xuất hiện Vân Đính Thiên Quan, Dạ Mệnh tất nhiên cũng biết rõ mồn một. Bằng không, hắn đã không đi tới nơi này.

Dạ Mệnh ngẩng đầu nhìn, trên khung đính cao cao, quan điện tráng lệ san sát cắm rễ trên một đám mây, thoạt nhìn càng mơ hồ mờ nhạt.

Dạ Mệnh quay sang hỏi Vạn Ma Đại Đế ở một bên: “Thế nào? Toà thiên cung này rốt cuộc là cái gì?”

Là một Đế Cảnh Nhập Đạo đỉnh phong, tất nhiên Tả Khâu Trường Ý có thể nhìn thấy rất nhiều thứ Dạ Mệnh không thể nhìn thấy. Nghe được nghi hoặc của Dạ Mệnh... Tả Khâu Trường Ý nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

“Toà thiên cung là thật, cũng không phải là vật hư ảo, ta còn thấy trong cung có một chiếc quan tài rất lớn.”

“Cỗ lực lượng ngủ say trong quan tài rất mạnh!”