Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 312: Chiếm lĩnh tòa thành trì đầu tiên




Nếu hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh này thì mình có thể thăng từ Thông Thiên Cảnh cửu trọng thiên lên Bán Thánh Cảnh cửu trọng thiên!

Dạ Mệnh dùng tay phải chống cằm, ánh mắt lại rơi vào trên nhiệm vụ chính lần nữa.

“Vang khắp Đông vực sao... Xem ra phải tốn không ít thời gian mới hoàn thành nhiệm vụ này được.” Dạ Mệnh tự mình lẩm bẩm.

Hắn trước đó đã nhìn thấy bản đồ của Hoang Mạc đại lục trong cổ tịch. Chia làm Đông vực, Nam vực, Bắc vực, Trung vực, tổng cộng là năm đại vực.

Có điều năm đại vực này có diện tích lớn hơn rất nhiều so với các châu ở Tiên Huyền đại lục, đặc biệt là Đông vực.

Theo như hắn biết thì Đông vực nằm giữa năm đại vực, diện tích cũng là lớn nhất, là một địa vực mênh mông bát ngát.

Muốn danh hiệu Huyết Sát Các vang khắp Đông vực thì nhất định phải tốn không ít thời gian.

Cùng lúc đó, ở Hoang Mạc đại lục.

“Khởi bẩm Huyền Tôn đại nhân, phát hiện thành trì ở hướng Đông Bắc cách đây ba ngàn dặm.”

Huyền Tôn nhìn tên sát thủ đang báo cáo, nói: “Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người tiến về thành trì phái trước, đồng thời dò xét.”

“Vâng.”

Hoàng hôn tại Hoang Mạc đại lục đang chiếu rọi khắp nơi, gió cát cũng dâng lên...

Thời gian trôi qua.

“Bẩm đại nhân, theo tin tức nhận được thì Yêu tộc có tu vi cao nhất trong tòa thành trì phía trước kia cũng chỉ đến Dưỡng Thần Cảnh thôi.”

Huyền Tôn nghe vậy thì nói: “Ừ, nhìn xem có thể sử dụng công pháp để điều khiển người đứng đầu của thành trì kia không, nếu không được thì cứ giết không tha.”

“Tuân lệnh.”

...

Côn Bằng thành cách ba ngàn dặm, trong phủ thành chủ.

Một Yêu tộc đầu trâu thân người đang ngồi tại vị trí trung tâm, trái phải hai bên đều là những Yêu tộc có chức vụ trọng yếu ở Côn Bằng thành.

“Chuyện đàm phán với Hùng Ưng thành tiến hành thế nào rồi?” Ngưu Man lên tiếng hỏi.

Một yêu bên trái đứng ra báo cáo: “Hồi đại nhân, bất luận chúng ta thương lượng thế nào thì Hùng Ưng thành cũng không chịu nhường mạch khoáng linh thạch hạ phẩm kia.”

“Hừ, lý nào lại vậy, Liệt Ưng này đúng là không biết điều.”

Ngưu Man nghe vậy thì tức giận, hắn ta ném mạnh ly rượu trong tay xuống đất, rượu bên trong văng ra khắp mặt đất.

“Thật sự cho rằng mình dựa được vào Sư Lam động là có thể ngông cuồng vậy sao? Nếu đã như vậy...”

Ngưu Man nhìn một yêu đang đứng phía ngoài: “Truyền tin này cho Bích Xà Hồ đi.”

“Vâng.”

Đôi mắt của Ngưu Man âm trầm, nói với giọng cay nghiệt: “Nếu Hùng Ưng thành ngươi đã làm vậy thì cũng đừng trách ta.”

“Thành chủ đại nhân, có chuyện không xong rồi, có quân địch không rõ lai lịch đang đến gần chúng ta!”

Một tên Yêu tộc hoảng loạn chạy vào, vội vã nói.

“Quân địch không rõ lai lịch? Chẳng lẽ là Hùng Ưng thành bên kia muốn ra tay trước sao?” Ngưu Man đột ngột đứng lên.

“Không, không phải là bên Hùng Ưng thành, những người đó mặc hắc bào, không giống với người của Hùng Ưng thành.”

“Không phải Hùng Ưng thành sao? Vậy đó là phe thế lực nào?”

Mặt Ngưu Man sa sầm, đôi mắt trở nên âm u.

“Không ổn rồi đại nhân, cẩn thận sau lưng!”

Đi kèm với tiếng hét kinh hãi là cặp mắt trợn to của những Yêu tộc còn lại, họ đang chỉ về phía sau của Ngưu Man.

Chỉ thấy một bóng người xuất hiện sau lưng Ngưu Man, không đợi Ngưu Man kịp phản ứng thì một thanh âm lạnh như băng đã truyền vào bên tai hắn ta.

“Ngươi chính là chủ nhân của tòa thành trì này đúng không? Đúng lúc ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi.”

Con ngươi của Ngưu Man kịch liệt co lại.

Dưới sự kích thích đó, cánh tay phải với bắp thịt cuồn cuộn nâng lên, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một đại đao Huyền giai hạ phẩm. Hắn ta xoay người bổ tới phía sau.

Ầm! Tiếng đao thương chạm vào nhau vang lên.

“Bị, bị cản rồi?”

Vẻ mặt Ngưu Man tái đi.

Người mặc hắc bào thần bí cầm thân đao của hắn ta bằng một tay, bất luận hắn ta dùng thêm sức lực thế nào thì đao cũng không thể nhúc nhích, cứ như bị cắm vào một khe đá vậy.

“Phí công thôi.” Người mắc hắc bào khẽ cười, tay trái đang nắm thân đao chợt động, linh khí bùng nổ theo lòng bàn tay.

Trong khoảnh khắc đó, một lực phản chấn mạnh mẽ đánh văng tay phải của Ngưu Man ra, cơ thể hắn ta lùi lại mấy bước rồi tê liệt ngồi thụp xuống đất.

“Muốn chạy?” Người mặc hắc bào thấy có Yêu tộc muốn nhân cơ hội chạy khỏi nơi này thì cười nói.

“Kinh Giáp Chi Mộc.”

Trên mặt đất đột nhiên chui ra từng bụi gai màu xanh lục, chỉ trong giây lát ngắn ngủi, bụi gai đã khống chế hết tất cả các Yêu tộc ở đây, chỉ trừ mình Ngưu Man.

“Cái này, thực lực bậc này, chẳng lẽ ngươi là người của Sư Tựu động?” Ngưu Man hoảng sợ chỉ vào người mặc hắc bào.

Trong mắt hắn ta, Yêu tộc có thể phái ra người có thực lực lớn như vậy cũng chỉ có thế lực đứng đầu gần vạn năm ở đây là Sư Tựu động thôi.

Có điều khi người mặc hắc bào này nắm lấy cổ hắn ta bằng một tay rồi nhấc hắn ta lên, Ngưu Man đã thấy được dung mạo chân chính của người mặc hắc bào.