Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 280: Luân Ngôn Đại Đế




Giọng nói bình tĩnh của hắn truyền vào tai của tất cả mọi người trong Thiên Nhân đảo, giống sấm rền chợt vang, dường như có lôi công lôi mẫu ở giữa đầu họ vậy.

Vừa dứt lời, một giây sau đó sắc mặt Kỷ Phong Trí đã trắng bệch.

Bởi vì uy áp đập vào mặt mọi người quá bất ngờ, trong phút chốc, trên người ai nấy đều như bị đè nặng bởi một thái sơn vừa to lớn vừa nặng nề.

“Đáng chết, tính sai rồi, không ngờ trong Huyết Sát Các này lại có Đại Đế!”

Kỷ Phong Trí âm thầm nghiến răng. Nếu biết được tin sau lưng Huyết Sát Các có Đại Đế tồn tại thì hắn ta cũng không dám làm ra hành động như vậy. Giờ phút này, không cần nói cũng biết nội tâm hắn ta đang hối hận đến mức nào.

“Vị, vị Đại Đế các hạ này, ta không có bất cứ dị nghị gì, chỉ là có chút vấn đề muốn hỏi mà thôi.”

Sắc mặt Long Thuật đỏ bừng, vận dụng toàn bộ sức lực để giải thích.

Dạ Mệnh nghe vậy thì giễu cợt: “Ồ? Là vậy thật sao?”

Tay phải hắn vừa nhấc lên, Liệt Hốt Xế đang đứng giữa Thiên Nhân đảo đã trợn to mắt!

“Không!”

Chỉ thấy một lực lượng vô hình đang nhấc thẳng cả người ông ta lên.

Liệt Hốt Xế vận chuyển linh khí toàn thân, tứ chi không ngừng dùng sức nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi được lực lượng vô danh đó. Sắc mặt ông ta hốt hoảng, hướng tầm mắt về phía Dạ Mệnh.

“Ta...”

Dạ Mệnh cong môi cười một tiếng, tay phải siết chặt.

Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên.

Thân thể của Liệt Hốt Xế cứ vậy nổ tung, biến thành một mớ máu thịt lẫn lộn. Mọi người ở đây đều bị dọa sợ đến ngây ngốc.

Cảnh tượng này không thể nghi ngờ đã tạo thành bóng ma tâm lý cho những người đứng trung lập.

Đoàn Hoa thân là phó thánh chủ của Bạch Vũ thánh địa hiện giờ đang nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói: “Vị Đại Đế các hạ này, chẳng lẽ thật sự muốn đối địch với lục đại thánh địa ta sao?”

“Đối địch? Còn không phải là do các ngươi động thủ trước sao? Không lẽ bổn tọa nói sai à?” Đôi mắt Dạ Mệnh chứa đầy khinh thường, nói.

“Cho nên Đại Đế các hạ định xử lý chuyện này thế nào?”

Thục Ôn Thư cố gắng chống lại uy áp tản ra từ Dạ Mệnh, miễn cưỡng đứng thẳng thân thể, nói với biểu tình kiên nghị.

“Rất đơn giản thôi. Nếu tên đầu sỏ đồng ý quỳ xuống xin lỗi thì bổn tọa có thể miễn cưỡng mà tha thứ cho một lần.”

Sắc mặt của không ít người đã thay đổi.

Đặc biệt là Kỷ Phong Trí đã cảm nhận được ánh mắt của đông đảo mọi người hướng về mình.

Ông ta luôn xem tôn nghiêm như mạng sống, không khỏi quát lên: “Chuyện này là không thể nào!”

“Không thể nào? Ngươi cảm thấy mình có tư cách đó sao?”

Dưới sự khống chế của Dạ Mệnh, uy áp của hắn lại đột nhiên tăng lên lần nữa. Nếu như vừa rồi thứ đè nặng lên người mọi người ở đây là một tòa thái sơn cao lớn, giờ phút này tòa thái sơn đó đã biến thành một vành nhật nguyệt.

Khuôn mặt của Kỷ Phong Trí vốn đã hơi đỏ lên, hiện giờ lại biến thành đỏ au như máu, huyết khí và linh khí trong cơ thể cũng bắt đầu hỗn loạn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

“Đây là Đế Cảnh trong truyền thuyết đó sao?”

Kỷ Phong Trí tin rằng nếu hôm nay mình có thể sống sót thì có lẽ cả đời cũng không thể nào quên được cảnh tượng này. Trong nội tâm ông ta tràn đầy sợ hãi, cứ như gặp phải thần ma vậy.

Khiến người ta thấy bất an hoảng sợ hơn nữa là Dạ Mệnh đang chuẩn bị làm ra hành động tiếp theo.

“Các hạ có thể nể mặt lão hủ một chút được không?” Một giọng nói già nua, biến hóa khôn lường vọng tới từ một nơi cách chỗ này vạn dặm.

“Lại là một Đại Đế nữa?”

Một người dẫn đầu kêu lên, cặp mắt nhìn chằm chằm vào một hướng.

Từ nơi hư không đối diện với Dạ Mệnh, một hư ảnh với ánh kim rực rỡ đang hiện lên.

“Quả nhiên là thế!”

Dạ Mệnh thấy hư ảnh kia thì không khỏi than thầm một tiếng trong lòng.

Sở dĩ hắn sử dụng 'sức mạnh Đại Đế' này, nguyên nhân thứ nhất là vì giải vây, đồng thời cũng tạo cho lục đại thánh địa một ảo giác rằng sau lưng Huyết Sát Các cũng có Đại Đế trấn thủ. Ngoại trừ chuyện đó ra thì còn là vì để dò xét xem có Đại Đế tồn tại sau lưng lục đại thánh địa không.

Đã gần vạn năm chưa xuất hiện một Đại Đế nào, mặc dù cũng có lời đồn đại rằng sau lưng lục đại thánh địa có Đại Đế nhưng lại chưa từng thấy được.

Bên ngoài cũng có lời đồn rằng Đại Đế sau lưng lục đại thánh địa đã là đèn cạn dầu, không thiếu tin đồn về chuyện tọa địa vũ hòa.

Thời gian cứ thế trôi qua, những tin đồn đó dần khiến người ta tin tưởng.

Dù sao thì thọ nguyên của một Đại Đế cũng chỉ trên dưới một hai vạn năm thôi. Đã trải qua lâu như vậy rồi, Đại Đế cũng đâu phải là trường sinh bất tử. Thời gian trôi qua, cũng có nhiều người tin chuyện Đại Đế sau lưng lục đại thánh địa đã chết.

Có điều là không dám nghị luận trước mặt mọi người mà thôi.

“Xin hỏi tôn tính đại danh?”