Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 214: Thái Hư Kinh tầng thứ năm




“Đại... đại nhân, van cầu ngài thả ta đi. Bên trên ta có già bên dưới có trẻ, một nhà bốn miệng nhà ta còn chờ ta nuôi sống.”

Một nam tử phàm nhân trung niên bị xích hai tay hai chân đang khóc nức nở cầu xin Tà tu dẫn mình đi.

“Được rồi, đừng trưng cái mặt ngựa chết ra, các ngươi có thể có cơ hội được hiến tế, trở thành chất dinh dưỡng cho trận pháp chính là tổ tiên phàm nhân các ngươi phù hộ đấy.”

“Ngươi nên biết ơn ta mới phải.”

Kẻ dẫn người chính là Tà tu, hắn cười ha hả đáp lại.

Không lâu sau, hai người tới trung tâm dãy núi.

Nơi này là một mảnh đất phẳng rộng lớn, bốn bề được núi bao quanh, trung tâm đặt một bức tượng yêu tú không rõ tên. Ngoài ra, mặt đất tràn đầy khe rãnh cấu thành trận văn.

Những khe rãnh nhỏ này đều bị rót đầy một loại chất lỏng đỏ tươi không rõ. Mà cũng không khó đoán, thứ này chính là tinh huyết.

“Đại nhân, đây là hiến tế phẩm mới.”

Tà tu nâng nam tử trung niên đến một bên, sau đó chắp tay nói với một Tà tu đầu bóng lưỡng có vẻ là người nội môn. Cả cái đầu trọc và gương mặt nam tử này đều vẽ đầy đường vân màu đỏ, thoạt nhìn rất tà dị.

Nam tử đầu trọc nhìn nam tử trung niên nói: “Không tệ, dương khí sung túc hơn cả mấy trăm cái trước. Khá lắm.”

“Đa tạ đại nhân khích lệ, tiểu nhân vận khí khá tốt, trùng hợp gặp được gia hỏa này.”

Được nam tử đầu trọc tán dương, Tà tu cười nói.

“Đúng rồi đại nhân, thời gian này chỉ cho phép chúng ta hoạt động quanh khu vực Đại Nha Sơn Mạch là do xảy ra chuyện gì sao?”

Nam tử đầu trọc nghe vậy, suy nghĩ một chút:

“Nói cho ngươi cũng không sao.”

“Mấy ngày trước đây, toàn bộ cứ điểm phía Nam của Huyết Quật Động ta đều bị Huyết Sát Các tập kích, dẫn đến Huyết Quật Động chịu tổn thất xưa nay chưa từng có.”

“Để bảo đảm sự tồn tại của trận pháp không bị phát hiện, cấp trên truyền lệnh, yêu cầu chúng ta cần cẩn trọng trong thời gian này, để miễn cho bị Huyết Sát Các đánh hơi được tung tích.”

Nhưng vừa nói xong, nam tử đầu trọc đã đổi hướng câu chuyện:

“Mà ta nói, bằng thực lực cường đại của Huyết Quật Động ta thì sợ Huyết Sát Các cái rắm.”

“Chỉ cần Ngũ đại Hộ pháp Huyết Quật Động chúng ta ra tay là có thể cho Huyết Sát Các tan thành mây khói.”

“Nhưng thuộc hạ nghe nói... sát thủ Huyết Sát Các gian xảo vô cùng, không chỉ giảo hoạt, am hiểu ám sát mà còn am hiểu dịch dung ngụy trang.”

“Dịch dung ngụy trang?”

Nam tử đầu trọc sững sờ, sau đó cười nói: “Ha ha ha, nếu thật sự có người dịch dung trà trộn vào thì đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh của lão tử có thể lập tức xem thấu hắn.”

“Ồ? Vậy không biết đại nhân đã xem thấu thuộc hạ chưa?”

Một giọng nữ chợt vang lên dưới lớp áo choàng của Tà tu.

Nam tử đầu trọc lập tức ngây người.

Mãi tới khi lồng ngực truyền đến cảm giác đau đớn bén nhọn mới hoàn toàn kích thích hắn. Hắn quét mắt nhìn con dao nhỏ cắm trước ngực, máu tuôn mãnh liệt.

“Ngươi!” Nam tử đầu trọc trợn tròn hai mắt, nhưng lúc này, miệng hắn bị người che lại.

Mà người bịt miệng hắn ta chính là nam tử trung niên khắc trước còn bị xiềng xích một chỗ.

Thiên Diện Hồ ghé tới bên tai hắn, dịu dàng nói:

“Bái biệt.”

Hắn ta đưa mắt nhìn lại Thiên Diện Hồ, chỉ thấy tay trái nàng lại lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén, nhoáng cái đã vung lên chém vào cổ hắn ta.

Xoẹt!

Thoáng cái, máu tươi dâng trào.

Hai mắt đầu trọc trợn tròn, nhưng dù hắn ta gắng sức thế nào cũng vô dụng, miệng bị bịt chặt, không phát ra nổi một tiếng vang nào.

Về phần tứ chi.

Thực ra từ lúc miệng hắn bị che lại, tứ chi hắn đã bị nam tử trung niên bên cạnh phong tỏa hành động và linh khí.

Bằng không sao hắn có thể không làm gì, chỉ trợn tròn mắt nhìn người ta giết mình như vậy chứ?

Nam tử đầu trọc bị hai người kéo tới lùm cây bí ẩn cách đó không xa. Thiên Diện Hồ và sát thủ cũng tới từ Huyết Sát Các này đưa mắt nhìn nhau, người sau thoắt cái biến mất, mà Thiên Diện Hồ lưu lại tại chỗ thì gỡ bình lưu ly bên hông ra, trong bình chứa chất lỏng xanh biếc khiến người ta sợ hãi. Nàng mở nắp bình, rót chất lỏng lên người đầu trọc.

Xì xì xì.

Tiếng động vang lên mãnh liệt.

Không bao lâu sau, thân thể máu thịt Động Linh Cảnh Nhất trọng thiên của đầu trọc đã hoàn toàn hóa thành một vũng nước.

Thiên Diện Hồ lại lấy một tờ mặt nạ da người từ Phương Thốn Vật trên người ra đeo lên. Gương mặt thường thường không có gì lạ chợt biến thành bộ dáng của tên đầu trọc vừa chết đi. Đồng thời, áo bào đen chữ Nhân nàng mặc cũng huyễn hóa thành trang phục của nam tử đầu trọc.

Thiên Diện Hồ cười khẽ, bước ra khỏi lùm cây.

Cùng lúc đó, cảnh tượng tương tự không ngừng diễn ra khắp Đại Nha Sơn Mạch.

“Sao tự nhiên nhiều ra nhiều người lạ mặt thế nhỉ?”

Một Tà tu vừa bắt một đứa trẻ nhìn quanh bốn phía, đáy lòng rủa thầm.

“Bên kia! Ngươi qua đây một chút.”

Một Tà tu toàn thân tản ra khí tức Động Linh phất tay với hắn ta.