Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 201: Đánh chết




“Bệ hạ cẩn thận, nàng ta muốn tự bạo.”

Ngô Thừa tướng nháy mắt thuấn di tới che chở trước người Uy Kế Hoàng. Sau đó một tay bấm pháp quyết, trước mặt hiện lên một hộ thuẫn.

Mà Khô Huyền đối diện U Linh thoáng cau mày.

“Đây là?”

Chỉ thấy hai mắt U Linh dần đỏ tươi, rõ ràng không phải dấu hiệu chuẩn bị tự bạo.

U Linh há miệng lẩm bẩm: “Động chủ đại nhân tôn quý thần thánh, ta là Hành hình giả U Linh dưới trướng ngài, lúc này ta khẩn cầu ngài lực lượng càng cường đại hơn.”

Một chuỗi ngôn ngữ tựa như tín đồ cuồng từ miệng U Linh phát ra. Khiến không khí tại nơi này biến hóa kỳ lạ.

Toàn bộ người trong điện dường như nghe được một âm thanh kỳ ảo vang vọng.

“Bản Động chủ chuẩn.”

Lần đầu tiên Khô Huyền thoáng nhấc lên tinh thần.

Bởi vì U Linh trước mặt hắn chợt bộc phát ra một luồng lực lượng khổng lồ mà xa lạ. Luồng lực lượng này khiến người sinh ra phản cảm, ghê tởm.

“Ha ha ha, ta đã cảm nhận được Động chủ đại nhân ban tặng lực lượng.”

U Linh tựa như phát điên, cuồng dã cười khằng khặc.

Cùng lúc đó, mắt thường có thể thấy được khí tức trên người U Linh tăng vọt.

Dưỡng Thần Cảnh Tứ trọng thiên!

Dưỡng Thần Cảnh Ngũ trọng thiên!

Mãi tới Lục trọng thiên, luồng khí tức điên cuồng khiến người không rét mà run này mới thoáng hòa hoãn.

“Ta cảm thấy bản thân lúc này tràn ngập vô cùng vô tận lực lượng không tiêu hao hết.”

U Linh nhìn tơ máu mỏng manh dưới lớp da, nở nụ cười ghê tởm.

“Vậy bắt đầu từ ngươi đi.”

Ánh mắt U Linh dừng trên người Khô Huyền đầu tiên, thân hình nhoáng lên.

Khô Huyền đang muốn cử động thì phát hiện hai chân mình đã bị một đôi tay tái nhợt từ mặt đất mọc lên tóm chặt từ bao giờ.

“Ta phải đào tim gan ngươi ra trước, cắt bỏ từng phần thân thể của ngươi.”

Tiếng cười hì hì của U Linh quanh quẩn sau lưng Khô Huyền.

Bóng người U Linh xuất hiện khắp nơi, cầm dao hồ điệp, nói xong đã muốn đâm mạnh dao xuống lưng Khô Huyền.

“Ngươi... tưởng tượng mình cao siêu quá.”

“Cái gì?” U Linh nghe vậy thì ngây ra khó hiểu.

Ngay sau đó, đồng tử nàng ta co rụt lại thành một đường, bởi vì khắp bốn phía xung quanh nàng ta đều xuất hiện gợn sóng hình tròn đang chấn động.

Leng keng!

Tiếng kim loại va chạm lanh lảnh.

Hơn mười thanh binh khí vọt ra từ hư không, vây chặt lấy U Linh không chút góc chết, đồng loạt tấn công.

Xoẹt, xoẹt!

Ngay sau đó là tiếng cơ thể bị xé rách quen thuộc. U Linh quỳ rạp xuống đất.

Lúc này, nàng ta hoàn toàn không còn hình người, cơ thể bị binh khí xỏ xuyên khắp nơi.

U Linh trợn trừng hai mắt.

“Ngươi... Rốt cuộc ngươi... có tu vi gì?”

Khô Huyền chậm rãi xoay người, đối mặt với U Linh khét tiếng thích đào khoét cơ thể người này, nâng tay trái lên.

Trong hư không xuất hiện một thanh trường kiếm mũi nhọn, sắc bén chém sắt như chém bùn.

Khô Huyền châm chọc phun ra một chữ, U Linh ngơ ngẩn.

Trong đầu lặp đi lặp lại suy nghĩ 'Cửu' là đại diện cho cảnh giới gì. Sau đó hai mắt nàng ta bất ngờ trợn to.

Cửu trọng thiên!

Ba chữ này vừa ra, ánh chớp lóe lên, kiếm rơi xuống.

Roẹt!

Một cái đầu lăn lốc trên mặt đất máu túa ra như mưa.

Giải quyết xong U Linh, Khô Huyền thu hồi trường kiếm, xoay người nhìn Uy Kế Hoàng, giọng nói chợt lạnh: “Trong thư đã nói, Huyết Sát Các sẽ thành lập phân các tại Kim Cương Vương Triều các ngươi, không có ý kiến chứ.”

“Không... không ý kiến.” Uy Kế Hoàng mồ hôi ròng ròng.

“Nhưng...”

Uy Kế Hoàng hơi ngước đầu nhìn Khô Huyền. Mà Khô Huyền có vẻ cũng đoán được ông ta muốn nói gì nên nói trước: “Yên tâm, Huyết Sát Các sẽ không lật lọng, chờ mấy hôm nữa thành lập xong phân các sẽ giúp xử lý Tà tu và thế lực Tà tu trong địa giới Kim Cương Vương Triều các ngươi.”

Uy Kế Hoàng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Không biết vì sao, nghe Khô Huyền đảm bảo khiến người ta sinh ra cảm giác tin phục.

Mà Khô Huyền nói xong đã xoay người thuấn di rời đi.

Nháy mắt biến mất khỏi đại điện.

Uy Kế Hoàng khôi phục dáng vẻ ban đầu.

“Nhanh gọi người xử lý sạch sẽ thứ dơ bẩn này đi.”

Uy Kế Hoàng nhìn thi thể nát bấy dưới đất, cau mày ra lệnh.

Phía Nam Phúc Vân Châu.

Tại một tòa cung điện ngầm, trong một Sơn Mạch bị xem như khu cấm kỵ, năm kẻ mặc áo choàng đỏ, khí thế khiếp người tề tụ tại chỗ.

“Vừa thu được tin tức, Kim Cương Vương Triều bất ngờ phản chiến, bắt đầu toàn lực tập nã Tà tu trong địa giới, quơ được ai đều trực tiếp xử tử, kể cả Tà tu Huyết Quật Động ta.”

“Kim Cương Vương Triều! Cái vương triều chỉ còn dư lại một Dưỡng Thần Cảnh Nhất trọng thiên đau khổ chống đỡ kia ư? Sao lại như thế được? Không phải nơi đó còn có điểm đóng quân của chúng ta à?”

“Lão phu nhớ rõ nơi đó còn có hai Hành Hình giả trấn thủ điểm đóng quân. Sao vậy? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?”

“Phải.”

“Điểm đóng quân Huyết Quật Động bên đó đã bị tiêu diệt. Có lẽ hai vị Hành hình giả cũng gặp bất trắc rồi.”

“Chẳng lẽ là Chiến Hổ Môn?”

“À... Theo ta biết thì kẻ ra tay hình như là Huyết Sát Các tại Thiên Nguyên Châu cách vách.”

Nghe xong, cả năm người đều lên tinh thần.