Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 194: Vu Thần Bang (2)




Suỵt!

Nữ tử trung niên đặt một ngón tay lên miệng, ra hiệu im lặng.

Sau đó bà ta quay lại nhìn về phía cửa phòng ở sau lưng.

Từ một cái khe nhỏ trên cửa có thể mơ hồ nhìn thấy bên ngoài xuất hiện một đám người thần bí mặc đồ màu nâu đang đi mở cửa từng nhà.

Có thể nhìn thấy rõ ràng cả người nữ tử trung niên đang run rẩy, nhưng bà ta vẫn cố hết sức đè xuống sợ hãi trong lòng. Cầm lấy nắp hầm ở bên cạnh đậy căn hầm lại, sau đó lại trải lên trên một tầng chiếu.

Lúc nữ tử vừa mới đứng dậy thì cửa phòng phía sau bị đẩy “Rầm” một tiếng mở ra.

Đập vào mắt đúng là những người mặc quần áo màu nâu giống như lúc nãy nhìn thấy qua khe hở.

Trong lòng nữ tử trung niên bỗng run lên, cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Đại, đại nhân, năm năm trước Tuyên Nhi nhà ta đã bị các ngươi bắt đi rồi, ta…”

Chát!

Tiếng tát tay thanh thúy vang khắp căn phòng, mạnh đến nỗi khiến nữ tử trung niên quỳ gối xuống đất, má phải sưng lên hơn phân nửa.

Tên cầm đầu vừa ra tay kia còn cười lạnh, nói: “Tên phàm nhân thấp hèn kia, ai cho ngươi lá gan dám đứng trước mặt ta hả?”

“Lục soát, lục soát thật kỹ vào cho ta! Ta không tin con tiện tì ngươi đã mấy năm rồi vẫn không có con.”

Mấy người phía sau bắt đầu đi lên càn quét, lục tung khắp căn nhà.

“Đừng, đừng mà.” Nữ tử trung niên run rẩy, kêu gào cho đến khi khàn cả giọng, không thể kêu được nữa, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn không thể làm gì bọn người kia cả. Bởi vì bà ta rất rõ kết cục của việc phản kháng lại những người này là gì!

Cảnh tượng như vậy diễn ra khắp mọi ngóc ngách trong thành.

Cho dù là nha môn cũng...

“Thì ra là Vu Thần Bang phó bang chủ đại nhân đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa, không thể tiếp đón từ xa.”

“Ngươi là ai?” Một nam nhân trung niên trên mặt có một vết sẹo bắt mắt, trên cổ quấn một cái đuôi không biết là của yêu thú gì, nói bằng giọng điệu nặng nề.

Một hán tử dáng người mập mạp, cả người ăn mặc đẹp đẽ quý giá, chấp tay, giọng điệu trơn tru nói: “Kẻ hèn họ Chu, tên Khuyết Đức, là quận trưởng hiện tại của Phi Yến quận.”

“Ồ, quận trưởng à? Ta nhớ quận trưởng Phi Yến quận lúc trước là Lục Thời Quang mà, phải không?”

Chúc Nguyên Dung nhướng mày, có vẻ hơi đăm chiêu.

Chu Khuyết Đức nhanh chóng tươi cười rạng rỡ, nói: “Chúc phó bang chủ có điều không biết, lão già Lục Thời Quang kia mưu đồ cấu kết Chiến Hổ Môn, kết quả bị phát hiện. Cho nên...” Sau đó Chu Khuyết Đức làm động tác cắt cổ.

Chúc Nguyên Dung nheo mắt: “Lá gan cũng lớn thật, lại dám cấu kết với Chiến Hổ Môn, nếu để cho ta phát hiện ra trước thì ông ta không chỉ chết đơn giản như vậy đâu.”

Chúc Nguyên Dung không hề che giấu sát khí mãnh liệt trong lời nói.

“Thôi không nói mấy lời vô nghĩa nữa, lần này ta đến đây là theo lệnh bang chủ, bắt ba nghìn đồng nam đồng nữ.”

Chu Khuyết Đức nghe xong trợn mắt, khuôn mặt tái nhợt.

“Ôi... Chúc phó bang chủ, ta nhớ rõ quý bang mỗi mười năm mới yêu cầu nộp thuế một lần kia mà... Sao lần này lại nhanh như vậy?” Chu Khuyết Đức thật cẩn thận hỏi lại.

Nhưng giây tiếp theo hắn ta lại đón nhận tầm mắt lạnh như băng của Chúc Nguyên Dung.

Nhưng không chờ Chu Khuyết Đức lại nói thêm gì, Chúc Nguyên Dung đã đi thẳng vào vấn đề: “Bang chủ đại nhân đang đánh sâu vào bình cảnh, bây giờ nhu cầu cấp bách, cần phải có số lượng lớn ấu dương ấu âm chi khí để tiến hành bổ trợ, chỉ cần thành công thì có thể trở thành cường giả Dưỡng Thần Cảnh.”

Khi Chu Khuyết Đức nghe đến ba chữ “Dưỡng Thần Cảnh” thì vô cùng hoảng sợ.

Trong vòng mấy ngàn dặm xung quanh đây Vu Thần Bang đã có thể được coi là địa đầu xà. Nếu bây giờ bang chủ lại đột phá Dưỡng Thần Cảnh tất sẽ làm lãnh địa của Vu Thần Bang lại mở rộng hơn nữa.

Đến lúc đó nói không chừng các quận thành trong phạm vi mấy vạn dặm xung quanh đây đều rơi vào trong tay Vu Thần Bang, hoặc là cúi đầu xưng thần. Nhưng điều Chu Khuyết Đức chú ý không phải chuyện này.

Cái hắn ta chú ý chính là nếu hắn ta có thể giúp bang chủ vào thời khắc mấu chốt này, thành công đột phá Dưỡng Thần Cảnh. Thì đến lúc đó hắn ta cũng coi như là có công tòng “vua” rồi.

Cái gọi là một người đắc đạo gà chó lên mây, nếu mình có thể nắm chắc cơ hội lần này thì có thể sẽ không còn là một quận trưởng nho nhỏ của Phi Yến quận nữa.

Nhưng mà phải giúp như thế nào đây...

Chu Khuyết Đức lập tức treo lên nụ cười xán lạn.

“Chúc phó bang chủ xin hãy yên tâm, trẻ con ở Phi Yến quận chắc chắn gom được đủ, xin hãy yên tâm!”

Chu Khuyết Đức nói xong thì vỗ cái ngực mỡ bôp bộp.

Ban đầu hắn ta còn lo lắng nếu lập tức đi cướp ba nghìn đồng nam đồng nữ thì có thể khiến dân chúng Phi Yến quận phẫn nộ hay không.

Nhưng giờ hắn ta đã hoàn toàn không lo lắng nữa, cơ hội một bước lên trời đã đặt ngay trước mặt, hắn ta sẽ không dễ dàng buông tay đâu.