Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 187: Phong Nguyệt Tuyết tuyệt vọng




Khi nàng về đến nhà, cảnh tượng thảm không nỡ nhìn thiếu chút nữa đã khiến đạo tâm của nàng vỡ nát.

Nếu không nhờ cừu hận trong lòng miễn cưỡng chống đỡ, nói không chừng nàng đã hỏng mất từ lâu.

Cuối cùng, vì không muốn liên lụy tông môn, nàng rời khỏi nơi mình đã tu hành mấy năm, một thân một mình lang bạt khắp nơi để tìm hiểu chân tướng, không ngờ hôm nay lại rơi vào tình cảnh này.

“Phải... mau chóng rời khỏi nơi này, nếu không thì sẽ bị phát hiện...”

“Phát hiện cái gì? “

Giọng nói tràn ngập ý cười cùng với sát ý vang lên giữa con hẻm nhỏ. Phong Nguyệt Tuyết ngẩn ra, bất chợt quay đầu lại.

Đập vào mắt là một nam tử quỷ dị đầu đội mũ cao, trên người mặc hắc y, quanh thân có huyết khí nhàn nhạt.

Nhìn thấy người tới, Phong Nguyệt Tuyết hoa dung thất sắc, vô thức kinh hô một tiếng,

“Huyết Quật Động!”

Giọng nói của Tà Tu đến từ Huyết Quật Động âm u vang lên: “Không ngờ năm đó vẫn chưa giết sạch Phong gia, vậy mà lại còn dư một con cá lọt lưới.”

Nghe vậy, dung mạo tái nhợt của Phong Nguyệt Tuyết hiện thêm vẻ phẫn nộ nhàn nhạt.

“Quả nhiên là đám người điên các ngươi làm!”

“Thì sao? Đừng quá đau lòng, rất nhanh ta sẽ cho người một nhà các ngươi đoàn tụ.”

Tà Tu cười ha hả nói.

“Chết tiệt, linh khí đã tiêu hao hết, ngay cả công pháp cũng không thể vận chuyển.”

Trên mặt Phong Nguyệt Tuyết hiện vẻ tuyệt vọng.

“Dư nghiệt của Phong gia!”

“Cuồng Thần Chi Tí.”

Tà Tu giơ tay trái lên.

Cánh tay trái đang yên đang lành đột nhiên biến thành một cánh tay quái vật biến hoá kỳ lạ gớm ghiếc. Trên cánh tay chi chít mắt, đánh về phía Phong Nguyệt Tuyết.

Nhưng ngay sau đó.

Một đạo kiếm quang lóe lên rồi biến mất!

Kiếm khí cường đại hiện lên, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng đã chém rụng cánh tay trái của Tà Tu rơi xuống đất.

“Aa!”

Tà Tu hét lên một tiếng chói tai.

“Chết tiệt, kẻ nào đánh lén ta?”

Tà Tu tức sùi bọt mép, tay phải che vết thương của tay trái, nhìn quanh bốn phương tám hướng. Cuối cùng, hắn nhìn thấy một đạo hắc ảnh ở trên trời hạ xuống.

Người tới trong miệng ngậm một cọng cỏ, hai mắt lim dim, bộ dạng như quanh năm không ăn ngon ngủ ngon.

Du Vô Gian nói: “Xin lỗi nhé, nơi này là khu vực ta quản lý, ngươi muốn giết người thì phải chọn địa phương khác. “

Tà Tu đưa mắt nhìn nam tử trung niên họ Du trước mắt, bên hông trang bị Mộc kiếm, thần sắc lơ đãng, nội tâm Tà Tu vô cùng cảnh giác.

Có thể đánh ra một kiếm dưới tình huống hắn không thể nào phát giác, tu vi của đối phương chắc cũng là Động Tiên Cảnh. Hơn nữa, rất có thể còn cao hơn cả hắn!

Tà Tu cố nén cơn đau truyền tới từ cánh tay, trầm giọng nói: “Các hạ không chừa mặt mũi cho Huyết Quật Động ta sao?”

Trong mắt Tà Tu, ở hai châu Thiên Nguyên và Phúc Vân, Huyết Quật Động bọn hắn đều là tồn tại đại danh đỉnh đỉnh. Chỉ cần không quá mức vô tri, hẳn là ai cũng từng nghe qua cái tên này.

Trừ phi đối phương là kẻ ngu si, vì vậy mới muốn trở mặt cùng Huyết Quật Động bọn hắn.

Còn không thì người bình thường đều sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

Nhìn thấy Du Vô Gian trầm mặc, trên khuôn mặt Phong Nguyệt Tuyết hiện vẻ tuyệt vọng.

Trước đó, nàng chạy trốn suốt một đường.

Cũng không phải không có người nào nguyện ý hỗ trợ, nhưng khi biết người nàng đắc tội là Huyết Quật Động, tất cả đều giống như thấy ôn thần, tránh né nàng còn không kịp.

Thậm chí còn có người thay đổi sắc mặt chỉ trong nháy mắt, muốn trực tiếp bắt lấy nàng để tranh công với Huyết Quật Động, muốn thu được sự đồng tình của Huyết Quật Động.

“...”

Phong Nguyệt Tuyết vừa mở miệng được một nửa.

Kế tiếp Du Vô Gian lại nói ra những lời làm cho nàng sững sờ tại chỗ.

“Huyết Quật Động? Thật ngại quá, ta chưa từng nghe nói.”

Du Vô Gian lắc đầu.

Tà Tu đầu tiên là khuôn mặt hơi cứng đờ, sau đó thần sắc dần dần trầm xuống. Hắn nhìn về phía Du Vô Gian, giọng nói tràn ngập uy hiếp: “Các hạ có biết hôm nay nói ra lời này, sẽ mang đến cho thế lực phía sau ngươi bao nhiêu tai ương không? Thậm chí rất có thể là tai ương ngập đầu! “

Nghe vậy, Du Vô Gian có chút vui vẻ nói: “Nếu có cơ hội, thật ra ta rất muốn nhìn xem tai ương ngập đầu mà ngươi nói là như thế nào.”

Sắc mặt Tà Tu âm trầm như nước đọng.

Giọng nói của hắn dâng lên sát ý: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”

“Cũng được, để một tên tu sĩ Động Tiên Cảnh không biết trời cao đất rộng như ngươi nhận thức một chút như thế nào là sự cường đại của Huyết Quật Động ta!”

“Huyết Nguyên.”

Giọng nói khô khốc của Tà Tu vang lên, hai mắt mở ra.

Vị trí ngực Tà Tu vốn bị hắc bào che giấu, nhưng lúc này, một phần hắc bào trên ngực Tà Tu lại lộ ra giống như hoa nở rộ.

Tuy nhiên, hình ảnh đập vào mi mắt lại làm cho sắc mặt người khác trắng bệch.

Bởi vì trên ngực Tà Tu lại hé ra một cái miệng rộng chứa đầy răng nhọn. Cái miệng há lớn giống như một cái động thật dài sâu không thấy đáy.