Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 173: Vô Cực môn bị tiêu diệt (2)




“Lẽ nào ngươi cảm thấy lão tử sẽ gạt các ngươi sao?”

Hán tử quay đầu lại trừng mắt nhìn đối phương một cái, người sau lập tức sợ hãi.

Vào khoảng thời gian sau đó, tất cả mọi người trong quán rượu nhỏ này đều câm như hến, hai mắt đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của nhau. Vô Cực môn lại bị người ta tiêu diệt rồi.

Phải biết rằng một đại tông Ngũ Phẩm như Vô Cực môn là một thế lực lớn đã thống trị Thiên Nguyên Châu nghìn năm. Tất cả mọi người ở đây đều biết rõ địa vị cực kỳ hưng thịnh của Vô Cực môn.

Chỉ e rằng sau một khoảng thời gian, việc thăng cấp lên Tứ Phẩm cũng không phải là một chuyện không thể. Nhưng một thế lực hùng hậu như vậy tại sao đột nhiên lại…

Hán tử đến từ Thiên Quần Phong đó có vẻ đang nói hăng say cộng với hơi rượu lên não, lập tức nói: “Tâm trạng của bổn đại gia hôm nay tốt nên sẽ kể thêm một vài nội tình cho những phàm nhân các ngươi biết.”

“Theo tin lưu truyền trong tông môn của ta, thế lực tiêu diệt Vô Cực môn có lẽ chính là Huyết Sát Các đang nổi danh ở miền Bắc gần đây.”

“Huyết Sát Các…”

Tiểu nhị của quán rượu nhỏ suy ngẫm cẩn thận, sau đó vô thức buột miệng nói ra: “Chính là tổ chức sát thủ chuyên đi ám sát tu luyện giả đó sao?”

“Xem ra vẫn còn có một số người thông minh đấy.”

Hán tử nghe vậy thì gật đầu: “Theo ta thấy, e rằng trong vòng ba ngày, chuyện này sẽ được thông báo trên toàn châu thôi. Nhưng mà nói gì thì nói, Vô Cực môn đó cũng không biết làm sao nữa. Vậy mà lại bị một thế lực Lục Phẩm mới ra đời không bao lâu đánh bại, e rằng Vô Cực môn đó từ trước đến nay đều là cáo đội lốt hổ, trong lòng thực ra là rất trống rỗng.”

Không biết liệu hán tử có phải có thù với Vô Cực môn hay không mà không ngừng mỉa mai. Còn những người khác đương nhiên cũng không ngừng hùa theo lời nói của hán tử.

Suy cho cùng vì ba từ lớn Thiên Quần Phong đang đặt ngay ở trước mắt, nếu có thể có được sự tán thưởng của đối phương thì cho dù là làm người hầu cũng là một cơ hội bay lên trời cao.

Đồng thời trong bầu không khí ồn ào của quán rượu.

Có một nam tử mặc áo đen đội nón ngồi ở một bàn.

Bầu không khí xung quanh nam tử áo đen hơi u ám, hoàn toàn khác với những người khác.

Hừ!

Nam tử áo đen nghiến răng, siết chặt nắm tay phải.

“Minh Nhi.”

Tiếng thì thầm kỳ ảo nhàn nhã vang lên bên tai hắn ta.

“Vâng, sư tôn.”

Nam tử áo đen buông lỏng nắm đấm siết chặt ra và thở phào nhẹ nhàng.

Khi nhìn đến đây thì chắc hẳn nhiều người cũng đã đoán được thân phận của nam tử áo đen rồi nhỉ. Đúng vậy. Người này chính là Phúc Minh Hoàng trốn đến không thấy tung tích.

Người này là Nhị hoàng tử của Yên Thuỷ Vương Triều trước đây, không, bây giờ còn cộng thêm là đệ tử chân truyền của Vô Cực môn.

“Minh Nhi, hoàn cảnh hiện giờ của con vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể hành động lỗ mãng. Nếu như lần này bị phát hiện ra thì cho dù ta có dùng hết tất cả hồn lực thì hai chúng ta cũng khó lòng mà thoát được.” Linh hồn đó nói tiếp.

“Vâng, đồ nhi đã hiểu.” Phúc Minh Hoàng khẽ gật đầu.

Đồng thời cơn tức giận dâng lên trong lòng. Huyết Sát Các, Huyết Sát Các đáng chết!

Ngươi trước tiên là tiêu diệt vương triều và tộc của ta, bây giờ lại tiêu diệt tông môn của ta, thù này không trả, không đội trời chung! Điều mà Phúc Minh Hoàng không biết chính là trong sợi dây chuyền trên cổ của hắn ta.

“Ôi.”

Sư tôn của hắn ta đột nhiên thở dài.

E rằng Phúc Minh Hoàng không ngờ rằng thực ra nhất cử nhất động trong lòng mình đều bị vị sư tôn này của mình cảm nhận được. Mặc dù tư chất tu luyện của Phúc Minh Hoàng khá tốt, nhưng suy cho cùng thì tính cách vẫn còn hơi kém.

Vào con đường trốn thoát tiếp theo, nếu bị những tu luyện giả tinh thông Tâm Linh Thuật nhận ra thì e rằng chuyến đi này sẽ trở nên khó khăn hơn.

“Đúng rồi, ta còn nghe thấy một việc, trong khi Vô Cực môn bị tiêu diệt thì có một đệ tử chân truyền đã thành công trốn thoát khỏi tông môn, hình như tên là cái gì… Minh Hoàng.”

“Nghe nói, Huyết Sát Các hiện vẫn đang ra lệnh truy nã người này, người cung cấp manh mối sẽ thưởng một nghìn viên linh thạch hạ phẩm, những ai bắt sống hoặc lấy được cái đầu của Phúc Minh Hoàng thì sẽ có năm trăm viên linh thạch trung phẩm!”

Khi hán tử vừa dứt lời thì tất cả mọi người ở đây đều ồ lên.

Cho dù là một nghìn viên linh thạch hạ phẩm, trong mắt của tất cả mọi người ở đây cũng có thể xem là một khối tài sản khổng lồ. Phúc Minh Hoàng đứng dậy, đặt lên trên bàn một ít bạc rồi rời đi.

Sau khi ra khỏi quán rượu thì sắc mặt của Phúc Minh Hoàng càng khó coi hơn.

Bởi vì hắn ta phát hiện chân dung của mình đã được dán lên trên một số bảng thông báo cách đó không xa. Phúc Minh Hoàng khẽ cúi đầu xuống và đi nhanh về con đường ở phía trước.

Chính vào lúc này, bên tai phải truyền đến một tiếng kêu la kinh ngạc.

“Cứu, cứu!”

Tiểu muội xin đa tạ các đại thần đã đẩy kim phiếu @MrBu ủng hộ 244kp, @Luongdinhan2404 ủng hộ 80kp, @sinobita098 ủng hộ 10kp, @Myduyen1005 ủng hộ 55kp. Tổng 390kp = bạo 20 chương ạ.