Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 161: Tình huống không ổn.




Tâm niệm hắn ta vừa động, chín thanh phi kiếm giống như thi triển Trảm Long Thuật, bắt đầu công kích Dạ Mệnh.

Kiếm lại tựa như quang ảnh, chín kiếm cùng xuất hiện, giống như có chín kẻ đang cầm kiếm giao chiến với Dạ Mệnh.

“Ngũ hành tương khắc, cấm thế vạn vật, địa tỏa kiếm trụ, lên.”

Hai tay Dạ Mệnh bấm pháp quyết, sau đó nhấc chân phải đạp mạnh về phía trước.

Quảng trường xôn xao chấn động.

Trên mặt đất cách Dạ Mệnh chỉ khoảng hơn mười thước, đột nhiên xuất hiện một thanh trụ đồng dài đến cả trăm thước.

Phía trên thanh trụ đồng điêu khắc nhiều hình ảnh nhìn rất sống động, khí thế bất phàm, dường như có chút khí độ của một cây trụ thông thiên.

Không lâu sau khi thanh trụ đồng xuất hiện.

Loảng xoảng.

Âm thanh của từng trận từng trận xiềng xích ma sát dần vang lên.

Ngay sau đó, bộ hình vẽ được điêu khắc trên mặt ngoài thanh trụ đồng bỗng nhiên nhấc lên một gợn sóng chấn động, có vài sợi xiềng xích đen nhánh, khúc xạ hàn quang lạnh lẽo bắn ra từ thanh trụ đồng.

“Cái gì chứ?”

Trong khoảnh khắc Trần Triệt Thủy bất ngờ không kịp đề phòng, có vài sợi xiềng xích như gió cuốn mây trôi, trực tiếp trói chuôi phi kiếm quanh quẩn ở trên hư không.

Chỉ giây lát sau, chín thanh phi kiếm đều không ngoại lệ, bị xiềng xích trói buộc thật chặt. Tiếp theo, xiềng xích bắt đầu co rút lại.

Trần Triệt Thủy đưa mắt nhìn chín thanh phi kiếm bị kéo vào bức tranh được khắc trên thanh trụ đồng rồi biến mất hoàn toàn không còn dấu vết.

Phốc phốc!

“Phi kiếm của ta... Ngươi đang dùng bàng môn tà đạo gì vậy?”

Trần Triệt Thủy phát hiện liên hệ giữa mình và chín thanh phi kiếm đã bị cắt đứt hoàn toàn.

Hắn ta rơi vào phản phệ, phun ra một ngụm huyết dịch xen lẫn máu đen, hai mắt trợn trừng, nhìn về phía ket đứng sau màn là Dạ Mệnh.

Trên mặt Dạ Mệnh vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

“Bàng môn tà đạo? Không phải, chỉ là ta bày ra vài thủ đoạn nhỏ mà thôi, nhưng thật không ngờ liên hệ giữa Trần môn chủ và phi kiếm lại yếu ớt như vậy, bị chặt đứt ngay lập tức.”

Suýt chút nữa Trần Triệt Thủy đã bị những lời của Dạ Mệnh làm cho tức đến mức lại phun ra một ngụm máu tươi, thật sự muốn hắn ta phải mở miệng lần nữa.

Có vị trưởng lão Vô Cực Môn nhìn qua thì thấy thần sắc có vẻ hốt hoảng thất thố vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Triệt Thuỷ.

Phúc Minh Hoàng đang tránh ở một bên dưỡng thương, nhìn thấy người đến thì chậm rãi đứng dậy chắp tay thi lễ: “Sư tôn.”

Người tới chính là Nhị trưởng lão của Vô Cực Môn.

Nhị trưởng lão vội vã đuổi đến, nhìn thấy tình cảnh vừa rồi thì cũng vô thức mà ngây ngẩn cả người. Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Đặc biệt là khi lão nhìn thấy Trần Triệt Thủy đang bị thương, trong lòng đột nhiên giật mình, vội vã chạy tới bên cạnh môn chủ.

“Môn chủ ngài không sao chứ, ngài đây là…”

Trần Triệt Thủy khoát tay: “Không có gì đáng ngại, vừa rồi không cẩn thận bị thương thôi. Nhị trưởng lão, ngươi có chuyện gì quan trọng thì nói mau đi!” Trần Triệt Thủy chú ý tới vẻ hốt hoảng trên mặt Nhị trưởng lão, nói.

Nhị trưởng lão hơi do dự, sau đó nói ra một tin tức long trời lở đất.

“Vừa rồi Vô Cực Môn rơi vào đột kích của Huyết Sát Các, đệ tử ngoại môn tổn thất nặng nề. Hơn nữa, ba vị trưởng lão nội ngoại môn …”

“Ngươi nói cái gì hả?” Trần Triệt Thủy trợn tròn mắt.

Ánh mắt của hắn dời đến trên người nhị trưởng lão, giọng nói tràn ngập chất vấn: “Không phải là bên trong cánh cửa ngoại môn có bày đại trận à? Tại sao lại có thể bị tập kích chứ? Hơn nữa, Huyết Sát Các không thể có nhiều sát thủ mạnh đến mức có thể đánh bại bao nhiêu nhiều đệ tử và trưởng lão của chúng ta như vậy ư?”

Trần Triệt Thủy hét lớn chất vấn, không hề chú ý tới lễ nghi và tư thái của mình. Có thể thấy được, lúc này trong lòng hắn ta phẫn nộ đế mức nào.

Nhị trưởng lão nói ấp a ấp úng nhưng cũng coi như là hoàn chỉnh được một câu: “Theo những gì ta nhận được… có một gã sát thủ Huyết Sát Các đã ngụy trang thành… đệ tử của Vô Cực Môn rồi lẻn vào ẩn nấp trong môn. Vào thời điểm Huyết Sát Các tập kích, kẻ đó đã phá hoại, khiến toàn bộ đại trận trong ngoại vi sơn mạch Vô Cực Môn đều hoàn toàn hư hại… Cho nên...”

“Để người khác lẻn vào thành công mà cũng không biết, vô dụng, đúng là một đám ăn hại!” Trần Triệt Thủy nghe vậy, giận tím mặt.

Ngay cả một cái trò ngụy trang nho nhỏ cũng không nhìn thấy mà phá được, các đệ tử và trưởng lão trong môn bọn họ đều là phế vật hay sao?

Một trưởng lão khác có vẻ nhẫn nhịn, nhưng cũng coi như kiên trì tiếp tục nói: “Hơn nữa, số lượng sát thủ Huyết Sát Các đã vượt quá dự liệu của chúng ta.”

Ánh mắt sắc bén của Trần Triệt Thủy nhìn thẳng vào Nhị trưởng lão.

Nhị trưởng lão liền vội mở miệng: “Lần này đối phương kéo đến khoảng mấy trăm, gần một ngàn sát thủ, cùng với...”

“Cùng với cái gì?” Trần Triệt Thủy không khỏi mang theo tức giận, mở miệng hỏi.

“Hơn hai mươi tên Dưỡng Thần Cảnh...”

Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.