Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 157: Hồn phách thần bí (2)




Trần Triệt Thủy híp mắt, tay phải vung lên, nhất thời trước mặt Phúc Minh Hoàng hiện ra một lớp bình phong thay hắn ta đỡ một kiếm bá đạo này.

“Trần môn chủ, cái này có chút không hợp quy củ đi!”

Dạ Mệnh cười ha ha quay đầu đưa mắt đưa về phía Trần Triệt Thủy.

Lúc này Trần Triệt Thủy đã hạ bình phong xuống, hai mắt mơ hồ xuất hiện âm trầm nhè nhẹ.

Hắn ta không nhìn về phía Dạ Mệnh, mà là trầm giọng nói: “Bản môn chủ tuyên bố, trận này, Huyết Sát Các thắng lợi.”

“Như thế nào?” Sau đó dư quang của hắn ta liếc về phía Dạ Mệnh.

Dạ Mệnh thoả mãn gật gật đầu.

Phúc Minh Hoàng đứng ở bên cạnh lôi đài, hai mắt dại ra.

“Sư, sư tôn, đây... Đây là...”

Hồn phách thở dài một tiếng: “Là vì sư phụ nhìn lầm đối phương rồi, vừa rồi, trong nháy mắt khí thế của đối phương thay đổi mãnh liệt, sợ rằng ngoại trừ chiêu đó, hắn ta còn nắm giữ ít nhất là một môn Thánh giai công pháp khác.”

“Cho nên nói… Là ta thua rồi?”

Hồn phách không nói được lời nào nữa.

Hừ!

Phúc Minh Hoàng cắn răng, rõ ràng trong lòng không cam tâm.

Thực ra trong lòng hắn ta đã sớm coi gốc bảo dược Địa giai hạ phẩm kia là vật trong tầm tay. Không ngờ tới, làm hắn ta vạn lần không ngờ tới chính là hắn ta lại lỡ mất dịp may với bảo dược ở trận thứ hai!

“Minh Hoàng.” Âm thanh Trần Triệt Thủy làm hắn ta đột nhiên hoàn hồn, quay đầu lại, phát hiện Trần Triệt Thủy đang khẽ cau mày nhìn về phía mình: “Ngẩn ra đó làm gì, đi xuống đi.”

Phúc Minh Hoàng do dự vài giây, cuối cùng là chắp tay thi lễ với Trần Triệt Thủy.

“Vâng.”

Phúc Minh Hoàng yên lặng siết chặt song quyền, liếc nhìn Liễu Trì Vân ở đối diện, sau đó vừa xuống dưới đã lập tức rời khỏi nơi này.

Trái lại, Liễu Trì Vân khó khăn lắm mới phục hồi lại tinh thần, đưa mắt nhìn Phúc Minh Hoàng đang rời khỏi lôi đài, có hơi khó hiểu.

Bản thân hắn vừa mới thắng trận, nhưng tại sao một tí xíu ký ức cũng không có?

Âm thanh Dạ Mệnh tiến vào đầu óc của hắn ta.

“Ngươi thắng rồi, xuống đây trước đi.”

“Vâng.” Liễu Trì Vân thầm trả lời trong lòng, rời khỏi lôi đài.

Dạ Mệnh nhìn xong tất cả tình cảnh này, ánh mắt lộ ra một chút trào phúng. Sau đó trong lòng cười nói: “Lúc nãy ngươi vừa mới giao thủ với hồn phách, ngươi có nhìn ra cái gì không?”

Vừa nãy Dạ Mệnh bất ngờ để cho con rối bất hủ phân ra một sợi thần hồn bám vào trên người Liễu Trì Vân.

Toàn bộ quá trình mây bay nước chảy lưu loát sinh động, coi như là một vị Thánh Cảnh tới xem cũng khó có thể phát giác một sợi tơ nhện, hay một dấu chân ngựa.

“Hồi bẩm các chủ đại nhân, vừa mới giao thủ với kẻ đó, thuộc hạ đã có thể chắc chắn, lúc còn sống tu vi của đối phương hẳn là ở khoảng Thánh Cảnh tam hoặc tứ trọng thiên.”

“Hơn nữa tinh thông mấy môn công pháp Thánh giai.”

“Tốt. Ta biết rồi.” Dạ Mệnh gật đầu: “Hiện tại mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông.”

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, tất cả đệ tử đại biểu các thế lực ở đây đều không ngoại lệ, thua trong tay Liễu Trì Vân.

Dạ Mệnh đứng thẳng dậy, tươi cười nói: “Huyết Sát Các cảm tạ rất nhiều tông môn có mặt ở đây đã cam tâm nhường bước, để chúng ta lấy được vị trí đứng đầu lần này.”

Mọi người không nói được một lời nào, yên lặng không nói.

Chiếm được món lời còn khoe mẽ, cái miệng của người đại diện Huyết Sát Các thật sự đủ xấu!

Còn như bên kia, nội tâm Trần Triệt Thủy bế tắc như ao nước đọng.

Bảo dược Địa giai hạ phẩm sẽ phải chắp tay nhường cho người khác như vậy, quả thật đã làm hắn ta lo lắng không thôi, hơn nữa trong lòng hắn ta cũng đã khóa chặt được một mục tiêu.

Ánh mắt hắn ta rơi trên người Liễu Trì Vân. Một tia kiếm khí vừa rồi đã làm cho Động Phủ Cảnh như hắn ta cũng có một chút kiêng kỵ. Nếu như mặc kệ, cho người này phát triển rồi trưởng thành, sau này đối địch với Vô Cực Môn thì chắc chắn sẽ là một đại họa! Nhất định phải diệt trừ mới có thể yên tâm được!

Trần Triệt Thủy dùng ngữ khí nhẹ nhàng, nói: “Mang gốc bảo dược kia lên đây!”

Trên mặt trưởng lão Vô Cực Môn ở bên cạnh xuất hiện một chút do dự.

“Còn không mau đi.” Trần Triệt Thủy đành phải phải truyền âm một tiếng.

“Vâng.”

Lát sau, một gốc hoa sen vàng đã được mang lên. Dùng mắt thường cũng có thể thấy được từng sợi từng sợi kim tuyến đang quấn quýt quanh thân hoa sen. Nhìn sơ cũng có thể thấy được đây là vật bất phàm.

“Đây chính là bảo dược Địa giai hạ phẩm sao… Vừa đến gần ngửi vào một hơi đã cảm nhận được linh khí lưu động trong cơ thể đã thông thuận hơn một chút, có cảm giác tinh thần sảng khoái.”

“Chờ một chút, tại sao gốc bảo dược này lại có vẻ quen mắt như vậy nhỉ... Nói mới nhớ, đoạn thời gian trước bên Nam bộ có một gốc bảo dược xuất thế, là Ngộ Nguyên Hoa đúng không?”

“Ngộ Nguyên Hoa? Thảo nào khi ta chạy tới chỗ đó, đã không thấy tung tích của nó. Thì ra không phải lời đồn, mà sự thật là đã rơi vào trong tay Vô Cực Môn.”