Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 154: Khí Vận Chi Tử (2)




Đương nhiên, hắn ta không biết là đoạn đối thoại của mình và vị sư tôn kia, lúc này đã lọt hết vào tai người khác, không sót một chút nào.

“Các chủ đại nhân, vừa rồi ta hơi vận chuyển công pháp, phát hiện sợi dây chuyền trên cổ người kia có một luồng hồn phách khí thế không tầm thường tá túc ở trong đó.”

Giọng nói của con rối bất hủ truyền đến.

“Đúng là như vậy, thật không hổ là Khí Vận Chi Tử.”

Dạ Mệnh nhếch miệng: “Còn gì nữa không?”

“Tuy sợi hồn phách đó có khí thế không tầm thường, nhưng dùng mắt thường cũng có thể thấy được, hồn thể mờ ảo bất định, như ẩn như hiện, bởi vậy có thể thấy được đối phương đã bị thương nặng.

Cho dù khi còn sống là một vị cao thủ Thánh Cảnh đi nữa, thì ngay lúc này nói không chừng ngay cả Dưỡng Thần Cảnh cũng không đủ tư cách.”

“Ừm. Kịch bản rất quen thuộc.” Dạ Mệnh gật đầu.

Lúc này, có một cánh tay giơ lên.

Người nhấc tay bất ngờ lại là Lục Xá, quán chủ Bạch Vân Quan.

“Để Bạch Vân Quan ta lên trước đi.”

“Phi Trầm.” Lục Xá gọi.

Một thanh niên cũng mặc phục sức của Bạch Vân Quan, bước ra từ phía sau Lục Xá.

“Phi Trầm bái kiến môn chủ đại nhân cùng với chư vị tông chủ.” Phi Trầm chắp tay.

“Vậy thì mời hai bên lên lôi đài đi.” Trần Triệt Thủy cười nói.

Hai người leo lên lôi đài cùng một lúc.

“Công pháp không tinh, có lẽ cũng không lọt vào pháp nhãn của sư huynh được, xin thứ lỗi.” Phi Trầm nhìn về phía Phúc Minh Hoàng.

Phúc Minh Hoàng cười nhạt một tiếng: “Nào có chuyện gì. Chẳng qua cũng xin Phi sư đệ ra tay hết sức, đừng thủ hạ lưu tình.”

“Được.” Phi Trầm gật đầu.

Trần Triệt Thủy mở miệng: “Như vậy, tỷ thí chính thức bắt đầu!”

Hắn ta vừa dứt lời, bầu không khí trên đài chợt biến đổi, Phi Trầm ra tay trước.

“Thiên Trọng Vân Hải.”

Phi Trầm khẽ quát một tiếng, hai tay bấm pháp quyết. Linh khí quanh người bắt đầu lưu chuyển.

Trong khoảnh khắc.

Sóng biển cuộn trào mãnh liệt chợt hiện ra trước mặt Phi Trầm, ùn ùn kéo đến, vọt về phía Phúc Minh Hoàng.

“Tới hay lắm.” Hai mắt Phúc Minh Hoàng hiện lên một tia sáng.

Cả người hắn ta đột nhiên chấn động.

Khí tức Động Linh ngũ trọng thiên ào ạt phóng ra.

Rất nhiều thế lực ở một bên vây xem đều xôn xao lên.

“Động Linh ngũ trọng thiên!”

“Hắn ta mới bao nhiêu tuổi chứ, thế mà đã đạt đến Động Linh ngũ trọng thiên, đúng là nghe thấy mà rợn cả người!”

“Trần môn chủ, từ khi nào quý môn lại xuất hiện thiên kiêu yêu nghiệt như này chứ?”

Trần Triệt Thủy nghe vậy, nhẹ nhàng cười.

“Minh Hoàng là đệ tử chân truyền mà Nhị trưởng lão mới thu. Nói thật, ban đầu bản môn chủ cũng không ngờ là hắn ta có thể đi đến một bước này. Mục đích ta phái hắn ra sân trong lần luận bàn này cũng là muốn để hắn ta có cơ hội tôi luyện nhiều hơn.” Trần Triệt Thủy thản nhiên nói.

“Đây là… Muốn phân thắng bại rồi à?” Ánh mắt mọi người dời đi.

Trên đài, Chẳng biết từ lúc nào trên người Phúc Minh Hoàng đã mặc thêm một áo giáp tản ra kim quang nhàn nhạt.

Tay phải chuyển động rồi vung ra một quyền, đánh tan lớp sóng biển khí thế hung hăng kia.

“Nếu như ta không nhìn lầm, đó là pháp bảo Huyền giai thượng phẩm của Vô Cực Môn, Tinh Kim Tỏa Giáp.

Trần môn chủ ngay cả chí bảo phòng ngự cỡ này cũng tặng cho hắn ta, hẳn là ôm kỳ vọng cực cao đối với hắn ta nhỉ.”

Nghe vậy, Trần Triệt Thủy nhìn Phúc Minh Hoàng trên đài, mặt mang nụ cười nhẹ, không nói một lời.

Nói thật, khoảng thời gian này đúng là hắn ta đã bị sự trở mình của Phúc Minh Hoàng làm cho trấn động. Nên đến trước khi lên đài, hắm mới tiện tay đổi người đã đề cử từ trước thành Phúc Minh Hoàng.

Phúc Minh Hoàng mặc trên người Tinh Kim Tỏa Giáp, giống như thần linh ở trên đời. Nhân lúc Phi Trầm vội vàng không kịp đề phòng, đã phá vỡ công kích của đối phương.

Hắn ta thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhàng, có hơi thu liễm khí tức lại.

“Nhất Quyền Trấn Càn!”

Phúc Minh Hoàng quát to, tay trái nắm lại thành quyền, đánh ra một chiêu! Không khí bạo loạn như sấm bên tai.

Phi Trầm cũng không ngờ Phúc Minh Hoàng có thể phá vỡ công kích của mình nhanh như vậy, vội vã thi pháp phòng ngự.

Nhưng mà một quyền này của Phúc Hoàng cộng thêm có Tinh Kim Tỏa Giáp tăng phúc, trực tiếp làm cho tầng phòng ngự của Phi Trầm chỉ có tu vi là Động Linh Cảnh nhất trọng thiên trở lên tán loạn, bay ngược ra khỏi lôi đài.

“Khụ khụ.” Phi Trầm chậm rãi đứng dậy, sắc mặt có chút nhợt nhạt.

Hắn chắp tay, nói với Phúc Minh Hoàng: “Đa tạ Phúc sư huynh đã thủ hạ lưu tình.”

“Ừm.” Phúc Minh Hoàng nhẹ gật đầu.

Tinh Kim Tỏa Giáp trên người cũng theo đó mà ẩn kín đi..

Trần Triệt Thủy nhìn thấy cảnh này thì lộ ra nụ cười thỏa mãn.

“Được rồi, trận đầu kết thúc, vậy hai bên liền nghỉ ngơi một lát trước đã. Đến phiên người kế tiếp lên đài!”

Nhưng mà đã dứt lời, Phúc Minh Hoàng lại chậm chạp không xuống đài.