Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 151: Đại điển tiên môn (2)




Hai mươi lăm thế lực Lục Phẩm ngồi ở đây, hầu như mỗi thế lực đều đưa ra một phần pháp bảo có giá trị không nhỏ, thậm chí còn có cả bảo dược. Mặc dù so với pháp bảo Huyền giai cực phẩm của Phá Thiên Sát lúc trước là thì đều kém hơn mấy bậc, nhưng đưa ra bên ngoài đều có thể xem như là bảo vật giá trị liên thành.

“Còn mấy người của những tông môn khác chưa tới à?”

Trần Triệt Thủy nghiêng đầu hỏi một vị trưởng lão vô Cực Môn.

“Có. Còn thiếu bốn phe thế lực chưa tới.”

“Ah. Nói nghe thử xem.” Trần Triệt Thủy cười cười.

Mọi người đều cảm giác được bầu không khí đột ngột xuất hiện một chút nặng nề, đồng thời trong lòng cũng đều có chút nghi hoặc.

Rốt cuộc là bốn thế lực Lục Phẩm nào không có mắt, lại dám nhận thiệp mời của Vô Cực Môn cũng không tới.

“Khởi bẩm môn chủ, là Phi Điểu Sơn của Nam bộ, Tử Phạn Sơn, Phách Đao Môn, cùng với Huyết Sát Các của Bắc bộ.”

Đến đây thì dứt lời

“Thì ra là thế.” Trần Triệt Thủy như có điều suy nghĩ.

Lúc này, một âm thanh mang theo một chút hốt hoảng vang lên.

“Ờm... Trần môn chủ, còn có các vị đạo hữu, có chuyện không biết nên nói hay không nên nói nữa.”

“Ồ. Lục quan chủ mời nói.” Trần Triệt Thủy nhìn về phía lão nhân áo bào trắng.

Quan chủ Bạch Vân Quan, Lục Xá do dự vài giây rồi nói ra một câu khiến mọi người kinh hãi: “Thực ra... Ngày hôm qua, Phi Điểu Sơn, Tử Phạn Sơn, Phách Đao Môn đều đã bị diệt môn.”

Không gian lặng ngắt như tờ, thần sắc trong mắt Trần Triệt Thủy hơi thay đổi nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Còn xin Lục quan chủ rõ chi tiết cho mọi người cùng nghe.”

Lục Xá gật đầu, đứng lên nói rằng: “Hôm qua, ta vốn muốn đi Phi Điểu Sơn một chuyến, không ngờ chuyến đi này…”

Ông ta yên lặng vài giây.

“Lại thấy Phi Điểu Sơn đã bị san thành bình địa.”

“San thành bình địa? Ta nhớ là địa phương mà Phi Điểu Sơn chiếm cứ, đã có thể xếp vào một trong mười ngọn núi cao nhất của Thiên Nguyên Châu chúng ta!”

“Địa phương lớn như vậy mà bị san thành bình địa thì không thể một chút động tĩnh cũng không có được, Tại sao ta ở miền nam lại không hề nhận thấy được chứ?”

Một người đưa ra nghi vấn. Lục xá lắc đầu: “Về điểm này thì ta cũng không rõ ràng lắm. Theo lý mà nói, phát sinh tình huống lớn như vậy, hẳn là rất dễ cảm nhận được mới đúng, nhưng ta cũng không hề phát hiện ra chút nào.”

Người đưa ra nghi ngờ lập tức rơi vào yên lặng.

Vị quan chủ Bạch Vân Quan tên Lục xá trước mắt hắn ta, là một vị Dưỡng Thần Cảnh bát trọng danh xứng với thực. Một chiêu Hồ Linh Thính, có thể nghe được động tĩnh trong phạm vi hơn mười dặm rất rõ ràng. Nhân vật như vậy, lại cũng không nhận thấy được chút nào thì đừng nói chi là những người khác.

“Khi đó ta cũng cảm thấy mọi chuyện không ổn nên nhanh chóng rời khỏi Phi Điểu Sơn, đi đến Tử Phạn Sơn cách đó không xa. Kết quả… Haizz!”

Lục Xá thở dài nói: “Tử Phạn Sơn, cả một ngọn Tử Phạn Sơn lại bị chém thành hai nửa!”

Lời nói đơn giản mà ý hãi hùng, mọi người nghe đến líu hết cả lưỡi.

Tử Phạn Sơn bị chém thành hai nửa, rốt cuộc kẻ ra tay có tu vi ở mức nào chứ?

“Rất nhanh, ta lại đi tới ngọn núi của Phách Đao Môn. Kết quả cũng là như vậy. Toàn bộ Phách Đao Môn, ngay cả chỗ ở của người gác cổng cũng biến thành một kiến trúc đổ nát thê lương.”

Bầu không khí trong quảng trường vốn còn rất tốt, đột nhiên trở nên vắng lặng không một tiếng động.

Một lát sau, cuối cùng cũng có người phá vỡ không khí tĩnh mịch này.

“Người ra tay chẳng lẽ là một vị cao thủ Động Phủ Cảnh hay sao?” Một người cân nhắc một chút, rồi lên tiếng đặt ra câu hỏi.

“Không thể nào!” Lục Xá trả lời chắc như đinh đóng cột.

“Theo như ta biết, cho dù là Động Phủ Cảnh cũng không thể trong vòng mấy canh giờ ngắn ngủi đã tiêu diệt được ba thế lực Lục Phẩm, trong quá trình động thủ lại không hề xuất hiện bất kỳ chút động tĩnh gì.”

Lúc này, Trần Triệt Thủy cũng lên tiếng, lại là lời nói kinh người.

“Ừm, Lục quan chủ nói có lý. Cho dù là ta tay cũng không thể trong thời gian ngắn, cùng lúc hủy diệt ba thế lực mà không phát sinh một chút động tĩnh gì.”

Những người vốn còn hơi nghi hoặc với những lời của Lục Xá, sau khi nghe Trần Triệt Thủy nói như vậy thì đều ngậm miệng.

“Chẳng lẽ là đại năng giả của Châu khác đi tới Thiên Nguyên Châu chúng ta.”

Lại có người không nhịn được mà mở miệng.

Trần Triệt Thủy là người lắc đầu trước tiên: “Không có khả năng lắm. Thiên Nguyên Châu ta là châu vực có linh khí và địa vực đều thuộc về tầng thấp nhất ở Đông Lâm Đạo Châu, những đại năng giả đó sao có thể để mắt đến chỗ của chúng ta chứ?”

Không phải Trần Triệt Thủy hạ thấp Thiên Nguyên Châu của mình quá mức, mà là đây là một sự thật không thể tranh cãi. Nếu không thì tại sao cho đến nay, số lượng Động Phủ Cảnh của Thiên Nguyên Châu lại chưa đủ để đếm trên mười đầu ngón tay chứ?