Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 149: Con kiến hôi đáng buồn.




Lúc này, điểm sáng vây quanh đại hán đã ngưng kết ra từng khối băng tinh.

Trong nháy mắt, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên,

Bang bang!

“Băng Kết Chi Hoa của ta có thể làm khí huyết đông cứng, nói là khắc tinh của sức mạnh khí huyết cũng không quá đáng. Đã vậy mà ngươi vẫn dám dùng khí huyết như lớp phòng ngự của mình à? Thực sự là ngu không ai bằng.”

Sát thủ ra tay lạnh lùng đứng trên màn trời phía xa.

Toàn thân đại hán trải đầy vết thương, bị từng mũi gai băng đâm xuyên qua người, lúc này vẫn có chút sững sờ.

Hắn ta… đây…

Thân thể mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, kết quả lại không đỡ được một kích đơn giản của kẻ địch. Cuối cùng, trên mặt đại hán lộ ra vẻ tự giễu, thân thể rơi thẳng xuống đất.

“Bây giờ chỉ còn lại có một mình ngươi, có di ngôn gì không?”

Khuôn mặt Khô Huyền toàn vẻ xem kịch vui, nhìn về phía nam tử áo bào tím hỏi.

Ánh mắt vô thần của nam tử áo bào tím nhìn rất nhiều sát thủ Huyết Sát Các đã bao vây mình chặt cứng. Không biết là hoàn toàn bị kích thích, vẫn triệt để ngớ ngẩn luôn rồi.

Hắn ta đột nhiên cười vang, thần sắc điên cuồng: “Ha ha, coi như Huyết Sát Các các ngươi tiêu diệt tất cả thế lực Lục Phẩm Nam bộ, nhất thống toàn bộ Nam bộ Thiên Nguyên thì sao chứ?

Kết quả là, chỉ cần Động Phủ Cảnh của Vô Cực Môn ra tay, chẳng phải các ngươi cũng xong đời đấy sao.”

“Thật à?” Giọng nói vô cùng linh hoạt kỳ ảo, giống như có thể đánh thẳng vào linh hồn con người bỗng vang lên.

Nam tử áo bào tím vô thức quay đầu sang bên phải.

Đập vào mắt hắt ta là một nam tử trung niên mày kiếm mắt sáng, phong thần anh tuấn. Nam tử trung niên đang cười tủm tỉm nhìn hắn ta.

Nam tử áo bào tím nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương, tâm thần nháy mắt đã cảm thấy run sợ như muốn nứt toác ra, da đầu tê dại.

Dường như chỉ trong nháy mắt, tất cả bí mật trong lòng hắn ta đều bại lộ dưới tầm mắt của nam tử xa lạ này.

Không đợi nam tử áo bào tím cố hết sức tránh thoát luồng áp lực vô hình. Đông đảo sát thủ Huyết Sát Các ở một bên vây xem đã ào ào chắp tay nói: “Bái kiến đại nhân.”

Nam tử trung niên khẽ vuốt cằm.

Ánh mắt lại nhìn về phía nam tử áo bào tím.

Nam tử áo bào tím nghe được câu vừa rồi, trên mặt lộ ra kinh hoảng.

Đại nhân?

Lẽ nào đây chính là người cầm đầu Huyết Sát Các?

Không đúng.

Nam tử áo bào tím thầm lắc đầu.

Theo hắn ta biết, người cầm đầu thật sự của Huyết Sát Các chính là vị các chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi kia.

Có điều, cho dù nói thế nào thì địa vị của người này ở Huyết Sát Các hẳn là chỉ cao chứ không thấp.

“Vừa nãy ngươi nói Vô Cực Môn phái Động Phủ Cảnh ra là có thể diệt Huyết Sát Các à?” Khí ngữ nam tử trung niên bằng phẳng, ánh mắt rơi lên người nam tử áo bào tím.

Mặc dù trong lòng nam tử áo bào tím sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì mở miệng, cười lạnh nói: “Nếu không thì sao? Vô Cực Môn chính là thế lực Ngũ Phẩm duy nhất của Thiên Nguyên Châu ta, cũng là tông môn duy nhất có Động Phủ Cảnh tọa trấn, đánh Huyết Sát Các mới nổi như các ngươi, chẳng phải đơn giản như giết một con giun con dế hay sao.”

“Vậy hả…”

Trên mặt nam tử trung niên hiện ra nụ cười rất cạn.

Lòng bàn tay phải mở ra, miệng còn nói: “Đúng rồi, không biết ngươi có biết người này hay không?”

Một quầng sáng âm u hiện lên.

Quầng sáng âm u này giống như một chiếc gương, bên trong rất nhanh đã hiện ra một khuôn mặt già nua.

Mặt nam tử áo bào tím tái nhợt không còn chút máu, toàn thân run rẩy. Giọng nói toàn là âm rung: “Chưởng môn!”

Khuôn mặt trước mắt đúng là chưởng môn đương nhiệm của Tử Phật Sơn, Nhậm Ngũ Tinh.

Hình như đây là hồn phách của Nhậm Ngũ Tinh.

Không ai có thể ngờ rằng chưởng môn Tử Phật Sơn, Nhậm Ngũ Tinh tiếng tăm lừng lẫy khắp Nam bộ nhiều năm nay, vậy mà trong một thời gian ngắn ngủi lại biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy.

Hình như tàn hồn này vẫn còn chút linh trí.

Nhậm Ngũ Tinh trong quầng sáng âm u hơi nhếch môi, dùng hết sức nói ra hai tiếng cực nhỏ: “Mau… trốn…”

Bàn tay phải của nam tử trung niên vươn ra, quầng sáng này thoáng chốc đã biến thành khói bụi.

“Chưởng môn!”

Hai mắt nam tử áo bào tím trợn trừng, sau đó ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ‘đại nhân’ Huyết Sát Các đang đứng trước mặt mình.

Không đợi nam tử áo bào tím mở miệng, nam tử trung niên đã nói trước: “Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề. Tại sao ngươi lại cảm thấy Vô Cực Môn phái ra một Động Phủ Cảnh nho nhỏ, là có thể tiêu diệt Huyết Sát Các ta?”

“Động Phủ Cảnh nho nhỏ…”

Ánh mắt nam tử áo bào tím lộ ra vẻ khó mà tin được, hơi hơi hoài nghi có phải mình đã nghe lầm hay không. Động Phủ Cảnh mạnh đến mức nào, dời núi lấp biển, không gì không làm được.

Trong mắt hắn ta, ba chữ Động Phủ Cảnh giống như bầu trời xanh trên cao vậy.