Tuy không ai trong ba người họ đạt đến cửu trọng thiên nhưng như vậy cũng hoàn toàn đã đủ rồi.
Hơn nữa, Dạ Mệnh cũng đã biết được thực lực phi thường của ba người này từ phần giới thiệu của hệ thống, họ đều có khả năng vượt cảnh thách thức, hắn nhìn ba người họ: “Bất kỳ kẻ nào trong Tiểu Động Thiên không phải thuộc Huyết Sát Các của ta, giết không tha!”
Trong từng câu chữ đều tràn ngập sát khí.
“Lão nô tuân lệnh.”
“Vâng.”
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Ba người đều thi triển phương pháp riêng của mình và biến mất trước mặt Dạ Mệnh trong một nhịp thở.
Sau khi quan sát mọi thứ ở trước mặt thì Dạ Mệnh quay lại nhìn Phong Thanh Trúc: “Những rắc rối còn lại sẽ giao cho ba người họ xử lý, chúng ta về phủ.”
“Vâng, công tử.”
Một áng mây đen kịt.
Trên bầu trời của Tiểu Động Thiên Lân Thiên xuất hiện một cảnh tượng hiếm thấy.
“Tất cả mọi người đề phòng, hiện tượng trên bầu trời này có vấn đề.”
Với thân phận là phó môn chủ của Thần Thể môn, Húc Thành Phong liếc nhìn bầu trời u ám này rồi cau mày lại.
Nguyên nhân cau mày không chỉ vì trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một áng mây đen dày đặc, mà là vì linh khí xung quanh chuyển động hỗn loạn và trong lòng hắn ta dâng lên một linh cảm nguy hiểm.
Húc Thành Phong vô cùng tin tưởng vào linh cảm nguy hiểm đột nhiên xuất hiện trong lòng.
Bởi vì từ những năm đầu cho đến nay, hắn ta đều dựa vào sự linh cảm dâng lên trước mới có thể bình an vô sự sống sót đến hiện tại.
Theo lời nói của Húc Thành Phong, trong lúc tất cả mọi người Thần Thể môn dừng bước và đề phòng xung quanh thì có một giọng nói thắc mắc vang lên.
“Húc phó môn chủ, ngài không cảm thấy xung quanh đây quá đỗi yên tĩnh rồi sao.”
Nghe vậy, Húc Thành Phong đột nhiên nhận ra vấn đề cực kỳ nhỏ nhặt này và trong lòng thắt lại.
Đúng như câu nói này, mọi thứ trong bán kính mười dặm quá đỗi yên tĩnh. Với tư cách là Dưỡng Thần Cảnh lục trọng thiên, bản thân không dám nói quá khoa trương.
Hắn ta vẫn có thể dễ dàng nghe thấy mọi động tĩnh trong bán kính mười dặm. Lúc này, hắn ta cố gắng lắng nghe nhưng không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào cả.
Phải biết rằng những âm thanh có thể nghe thấy trong vòng bán kính mười dặm là nhiều không đếm xuể.
Chẳng hạn nhưng tiếng côn trùng bò trên mặt đất, tiếng kêu nhẹ của những lá cây trên cây cối đung đưa theo gió. Nhưng những âm thanh này lại đều biến mất từ lúc nào.
Xung quang hiện giờ quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy khác thường. Trong đôi mắt của Húc Thành Phong đã tràn đầy sự cảnh giác.
Hắn ta suy ngẫm một hồi.
Nắm tay phải lại rồi tung một đấm vào một cái cây cách đó không xa.
Lúc này, một cảnh tượng quái lạ đã xảy ra.
Cái cây lại không vì thế mà gãy đổ.
Thay vào đó là xuất hiện những gợn sóng nhỏ trong không gian.
“Quả nhiên có vấn đề!”
Khi nhìn thấy cảnh tượng này thì Húc Thành Phong nheo mắt lại và đưa mắt nhìn xung quanh.
Sau khi không tìm thấy bất kỳ một dấu vết của người và sự tồn tại của trận pháp thì hắn ta hét vào hư không: “Các hạ là người phương nào? Tại sao phải ẩn náu như một kẻ tiểu nhân?”
…
Thanh âm như đá chìm đáy biển, giống như không gợi dậy một cơn sóng nào cả.
Vào lúc Húc Thành Phong chuẩn bị tìm cách khác thì có một giọng nói đột nhiên vang vọng bên tai hắn ta: “Tiểu nhân ư? Là ngươi mới đúng.”
Húc Thành Phong đột nhiên cảm thấy có một cơn đau nhói dâng lên trong lồng ngực. Cảnh tượng ở trước mắt trời đất quay cuồng, nhật nguyệt điên đảo.
Hắn ta mở mắt ra lần nữa.
Hắn ta phát hiện một nam tử áo đen với sắc mặt nhợt nhạt nhưng trông vô cùng tuấn tú tà mị không biết đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.
Đôi mắt của nam tử áo đen đỏ rực và đang nhìn mình lặng lẽ như nước đọng. Hắn ta lại một lần nữa cảm nhận được cơn đau khổ như xé nát tâm can trong lồng ngực.
Hắn ta buộc phải cúi đầu xuống nhìn.
Một vũ khí sắc nhọn giống như chiếc lông quạ đang cắm vào ngực mình. Máu tươi không ngừng tí tách tí tách chảy xuống.
Trong mắt của Húc Thành Phong như thể có cả trăm ngàn cái tại vì sao. Mình bị tấn công từ khi nào vậy?
Tại sao xung quanh lại không cảm nhận được bất kỳ động tĩnh nguy hiểm nào cả? Hắn ta nhìn chằm chằm vào thủ phạm ở trước mặt.
“Ếch ngồi đáy giếng làm sao biết được trời cao đất rộng như thế nào?”
Tử Huyền mỉm cười xấu xa: “Đến Huyễn Thuật cũng không nhận ra, đám tu sĩ Thiên Nguyên Châu các ngươi cũng không chẳng ra làm sao cả.”
“Huyễn Thuật?”
Húc Thành Phong hai mắt sững sờ.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn ta chợt nghĩ thông suốt và một số nghi ngờ đã được giải quyết.
Thảo nào vừa nãy mình lại xảy ra những chuyện kỳ lạ này, hoá ra từ đầu đến cuối mình đều mắc kẹt trong Huyễn Thuật của nam tử áo đen trước mặt.