Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 137: Hoàn tất luyện hoá




Trong nháy mắt, chất dịch đặc quánh màu xanh lá cây này được mệnh danh là kỳ độc chí mạng ở Phúc Vân Châu đều lần lượt bị hoà tan và bay hơi khi đến gần chỗ Dạ Mệnh.

Hoá thành từng làn hơi trắng bốc lên nghi ngút. Hữu hộ pháp trợn tròn mắt.

Nọc độc của những Thi Hạt này đến Địa giai công pháp hạ phẩm cũng khó mà chống lại được, đây là…

Lẽ nào là phòng ngự công pháp có phẩm giai cao hơn?

Hữu hộ pháp không suy nghĩ nữa.

Quay đầu bấm tay niệm chú và bắt đầu thi pháp bỏ chạy. Đúng là gặp ma mà.

Tại sao một Thiên Nguyên Châu bé nhỏ này lại ẩn náu một tu sĩ Động Phủ như thế chứ.

“Muốn bỏ chạy sau khi đánh người khác sao?”

Dạ Mệnh ngẩng đầu lên nhìn về luồng huyết quang đó.

“Kiếm Kiếp.”

Tiêu hao tinh huyết gần như phải tiềm tu mấy chục năm mới có thể khôi phục lại được. Hữu hộ pháp của huyết động này đã bỏ chạy cách đó hàng ngàn mét.

“Lần này hẳn không thể đuổi kịp nữa chứ.”

Hắn ta liếc nhìn về phía sau, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm khi không thấy bóng dáng của Dạ Mệnh.

Nhưng tốc độ bỏ trốn cũng không hề vì thế mà chậm lại.

Nam tử đeo mặt nạ này mang cho hắn ta một cảm giác áp bức thực sự rất đáng sợ!

Một Động Phủ Cảnh tứ trọng thiên như mình lại khó gợi lên chút ý chí chiến đấu khi ở trước mặt hắn, giống như một con thỏ trắng đối mặt với một con hổ dữ vậy.

“Nơi này nguy hiểm, không nên ở lâu. Xem ra nhiệm vụ mà động chủ căn dặn dùng máu tươi của tu sĩ Thiên Nguyên Châu để tạo ra cây Huyết Hồn Hoa phải tạm thời chấm dứt rồi.” Hắn ta thầm nói trong lòng.

Khi dứt lời chưa được bao lâu thì hắn ta cau mày lại.

Tốc độ chuyển động của linh khí trong không khí tại sao lại kỳ lạ và nhanh như thế, toàn bộ đều hội tụ ở khoảng không phía trên mình… Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn, đồng tử co rút dữ dội.

Thanh kiếm khổng lồ cao lớn giống như thanh kiếm Damocles đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu của mình. Cũng chính vào giây phút nhìn thấy thì thanh kiếm khổng lồ cao lớn đột nhiên rơi xuống!

Tốc độ nhanh đến mức khiến hắn ta không kịp phản ứng lại. Kiếm chém đầu rơi.

Một cái đầu máu văng ra.

Đôi mắt chết không nhắm mắt cứ như thế nhìn chằm chằm vào mọi thứ ở trước mắt. Cái quái quỷ gì vậy?

Thanh kiếm khổng lồ cao lớn này ở đâu ra vậy?

Nhiều tu sĩ ở Phúc Vân Châu e rằng cũng không ngờ được vào khoảnh khắc này, đại ma đầu Huyết Quật Động mà họ xem là giết người không gớm tay lại có một kết cục chết nơi đất khách quê người, thân đầu tách rời như ngày hôm nay.

Dạ Mệnh quay người lại nhìn Phong Thanh Trúc sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ.

Phong Thanh Trúc lúc này đã cầm mảnh vỡ kim loại trong tay phải và đưa đến trước mặt Dạ Mệnh, nói: “Không phụ nhiệm vụ công tử đã giao.”

Dạ Mệnh nhận lấy mảnh vỡ kim loại. Đồng thời trong lòng thầm nói: “Hệ thống, ta bây giờ được xem là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ?”

Giọng nói lạnh lùng vô tình của hệ thống vang lên: “Ký chủ còn phải luyện hoá mảnh vỡ này thì mới có thể được xem là hoàn toàn giành được quyền chủ đạo của Tiểu Thiên Động này.”

“Vậy nếu ta giao mảnh vỡ này cho người khác luyện hóa thì sẽ như thế nào?” Trong lòng của Dạ Mệnh lại hiện ra một thắc mắc khác.

“Xin trả lời ký chủ, chỉ cần người luyện hóa thuộc người túc sinh thì nhiệm vụ mới được xem là hoàn thành.”

Dạ Mệnh trầm ngâm gật đầu.

Bằng cách này thì về sau có thể lùi về hậu trường, lặng lẽ quan sát kết quả khi đi tranh đoạt những Động Thiên, Phúc Địa và Thủ Sắc, không cần mình phải chạy qua chạy lại.

Dạ Mệnh nhìn sang Phong Thanh Trúc và nói: “Lát nữa ta cần một khoảng thời gian để luyện hóa nó, ngươi lùi về xung quanh hộ pháp cho ta.”

“Thiếp thân tuân lệnh.” Phong Thanh Trúc kính cẩn lễ phép.

Dạ Mệnh lợi dụng Thần Thông Pháp và nhanh chóng mở ra một nơi tương tự như Tiểu Động Phủ ở đây.

Ngồi xếp bằng trên mặt đất và tập trung luyện hóa mảnh vỡ kim loại đang lơ lửng ở trước mặt này.

“Chính là ở gần đây.”

Một nam tử trung niên trông mặt mày sáng sủa đứng ở phía trước và trầm giọng nói.

“Lãnh phó phái chủ, lẽ nào dị tượng kinh thiên vừa nãy là sự ra đời của một cây Địa giai bảo dược?”

Một người nhớ lại cảnh tượng đã xảy ra cách đây không lâu, châm chước cẩn thận rồi nói.

Chính là vào vài khắc trước đó, nơi đây đã xảy ra một cuộc dị tượng lớn, tất cả những áng mây trắng trong bán kính hàng chục dặm đều tan biến không còn lại gì. Có thể cảm nhận được linh khí của cả Lân Thiên Tiểu Động Thiên đều tiến gần hội tụ tại vị trí này.

Chính vì những việc khác thường này mới dẫn dụ Thất Kiếm phái bọn họ đến đây. Lãnh Nguyên khẽ gật đầu khi nghe thấy vậy: “Có khả năng này.”

“Chúng ta tốc chiến tốc thắng, nếu thực sự là một cây Địa giai bảo dược, chúng ta thu thập xong lập tức rời khỏi Tiểu Động Thiên này.’

Dân thường vô tội, hoài bích mắc tội.

Lãnh Nguyên đương nhiên rất rõ đạo lý này.