Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 129: Quỷ dị




Giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên. Hồ sư tổ nhanh chóng xoay người lại.

Đôi mắt ông ta trợn lớn, ngẩn ra khi phát hiện chủ nhân của giọng nói này, Ngục Chân rõ ràng vừa mới bị mình giết chết như thế nào lại sống dậy rồi?

Ngục Chân tươi cười rạng rỡ nhìn đám người đang kinh hoảng không thể che giấu.

Bây giờ đức tin của bảy đệ tử hạch tâm Vô Cực Môn đều sắp sụp đổ rồi.

Bởi vì bọn họ vừa chính mắt nhìn thấy Ngục Chân đã nằm chết dưới đất, lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, sau đó lại sống dậy?

Theo lý thuyết, cho dù là một Động Phủ Cảnh mà bị đâm thủng giữa trán thì cũng không có khả năng sống sót mới đúng.

“Giả thần giả quỷ.”

Tốt xấu gì Hồ sư tổ cũng là Động Phủ Cảnh, tuy rằng trong lòng có hơi kinh hoảng nhưng rất nhanh đã có thể lấy lại bình tĩnh. Ông ta âm trầm quát khẽ một tiếng: “Hôm nay ta cũng muốn nhìn xem cho rõ ngươi là người hay là quỷ!”

“Hoả Ly Liệt Dương Công.”

Hồ sư tổ hét lớn một tiếng, cùng lúc đó khuôn mặt ông ta đanh lại, đôi mắt không ngừng lập loè ánh lửa. Trường bào xám trắng nổi lên từng luồng khí màu đỏ thẫm.

Ngọn lửa cuồn cuộn mãnh liệt quanh quẩn xung quanh Hồ sư tổ, giống như Hỏa Thần tái thế!

Nhiệt độ không khí xung quanh cũng bị ngọn lửa đột ngột xuất hiện kia đốt cháy nhanh chóng tăng cao. Đám đệ tử Vô Cực Môn nãy giờ vẫn đứng phía sau quan sát đã sớm có nhiều cảm xúc khác nhau.

“Hiểu được ngũ hành, ý động đã sinh, đây là cường giả Động Phủ Cảnh sao?”

“Ta nhớ rõ chiêu Hoả Ly Liệt Dương Công này của sư tổ chính là một bộ Huyền giai thượng phẩm, nghe đồn luyện đến cuối cùng có thể khiến cả cơ thể thành như được tôi từ lửa tinh, vạn binh cũng không sợ!”

Chữ nào trong lời nói cũng có thể nhìn ra trong lòng bảy người đã phân định được kết quả trận đấu này của Vô Cực Môn sư tổ.

Nhưng bọn họ không biết trong lòng sư tổ mà bọn họ đang rất tự tin, mỏi mắt chờ mong lúc này lại đang hiếm thấy có một chút lo lắng. Không vì cái gì khác mà chỉ đơn giản là đủ loại chuyện xảy ra từ khi thiếu niên trước mắt này xuất hiện tới bây giờ, chuyện nào cũng thật sự rất quái dị, kỳ lạ. Sau khi ông ta giết chết Ngục Chân thì đã cẩn thận kiểm tra xác nhận là đã chết thật rồi...

“Dù cho ngươi là thần thì hôm nay cũng phải chết, tiếp chiêu!”

Chòm râu của Hồ sư tổ bay phấp phới, đôi tay kéo ra ngọn lửa cháy hừng hực. Cổ tay phải xoay một cái lập tức chém ra.

Ngọn lửa biến ảo một lúc sau đó hóa thành một con giao long giương nanh múa vuốt lao thẳng đến chỗ Ngục Chân.

“Lão gia gia, sao mới nói một câu không hợp mà đã đánh nhau thế? Đánh nhau là không đúng đâu, có điều... Có qua có lại.”

Ý cười trong mắt thiếu niên có hơi làm người ta sợ hãi.

“Các chủ đại nhân nói với ta, nếu là người khác ra tay trước vậy thì phải dùng hết sức đánh trả lại... Cho đến khi người ra tay trước tắt thở mới thôi!”

Ánh mắt Hồ sư tổ thay đổi.

Bởi vì ông ta cảm nhận được không khí quanh thân Ngục Chân đột nhiên phát sinh biến hóa. Lòng bàn tay Ngục Chân xuất hiện một khối cầu màu đen lớn cỡ quả bóng. Khối cầu lẳng lặng trôi nổi trên lòng bàn tay hắn ta, trông rất là quỷ dị.

“Bất Hủ Chi Toả.” Giọng Ngục Chân nhẹ tênh.

Mọi người xôn xao.

Những sợi xích không rõ lai lịch sau cái búng tay từ trong khối cầu màu đen chui ra, lao tới ngọn lửa hình giao long trước mặt...

“Cái gì?”

Ánh mắt của Hồ sư tổ run lên.

Con giao long lửa dường như có thể thiêu đốt toàn bộ khu rừng rậm đột nhiên bị những sợi dây xích đen xuyên thủng. Con giao long lửa tan biến.

Năm sợi xích nhanh như sấm chớp lao thẳng tới Hồ sư tổ.

“Thuỷ Nguyệt Kính.”

Hồ sư tổ bấm tay niệm chú và nhanh chóng nói.

“Là giả.”

Ngục Chân cười khẽ khi nhìn cảnh tượng ở trước mặt. Tuy Bất Hủ Chi Toả đã xuyên qua Hồ sư tổ nhưng Hồ sư tổ ở trước mắt này toàn thân trong suốt, sau khi Bất Hủ Chi Toả xuyên qua không bao lâu thì tiêu tan như bọt xà phòng vậy.

“Tuy không biết ngươi là thế lực phương nào, nhưng nếu bản thân ngươi cho rằng dựa vào một mình ngươi là có thể ăn chắc được ta thì ta chỉ có thể nói rằng ngươi quá ngạo mạn rồi!”

Hình bóng của Hồ sư tổ đột nhiên xuất hiện trên không trung đằng sau Ngục Chân. Ngọn lửa mãnh liệt không ngừng vây quanh cơ thể của Hồ sư tổ.

“Thử chiêu thức này của ta đi, Sơn Nhạc Chi Trấn.”

Tay phải của Hồ sư tổ thành kiếm chỉ, còn tay trái thì bấm tay niệm chú. Ngay khi vừa dứt lời thì mặt đất trong bán kính vài chục dặm khẽ rung chuyển. Rầm rầm rầm.

Một tiếng đùng đoàng từ mặt đất vang lên. Vào hàng chục giây tiếp theo.

Có một cảnh tượng đáng ngạc nhiên xuất hiện.

Một ngọn núi đồ sộ cao mười mấy trượng lại dâng lên trên khoảng không và chậm rãi di chuyển tới đây. Không hổ danh là tu sĩ Động Phủ Cảnh.

Dời núi lấp biển đã nói chắc hẳn là như thế.