Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 127: Huyết Quật Động (2)




Lục Thanh Kiếm hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Ta đã biết.”

Hắn có thể đoán được, một khi hắn tu hành bản tà công này, vận mệnh nửa đời sau rất có thể bị người của Huyết Quật Động nắm giữ.

Nhưng, giờ đâu còn đường nào để lui?

'Phá Càn Sát, đều là ngươi bức ta!' Đáy lòng Lục Thanh Kiếm hung tợn thầm nhủ.

Người Kiếm Thành chỉ cho rằng quan hệ giữa Lục Thanh Kiếm và thành chủ Phá Càn Sát tốt đến mức nào, lại không ai biết một chuyện từ mười năm trước.

Lục Thanh Kiếm từng tư đấu với Phá Càn Sát một lần.

Người thắng sẽ trở thành Thành chủ mới của Thanh Phong Kiếm Thành, kẻ bại ảm đạm rời đi.

Lần đó thật ra là Lục Thanh Kiếm đạt được thắng lợi, nhưng hắn không thể ngờ được, không biết Phá Càn Sát tìm được phù Huyền giai cực phẩm có thể khống chế mạng người từ đâu, nhân lúc hắn không cảnh giác dán lên người hắn.

Từ đó, dù Lục Thanh Kiếm có phẫn nộ cũng phải nề hà bản thân trúng chiêu, chỉ có mặc cho Phá Càn Sát nói gì nghe nấy. Mà bây giờ chính là cơ hội duy nhất thoát khỏi bàn tay đối phương.

Bởi vì, một khi hắn thành người của Huyết Quật Động, phù triện sẽ mất đi hiệu quả.

Với tính cách nhỏ mọn của Phá Càn Sát, chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội thăng cấp lên Động Phủ Cảnh. Vậy nên mới nói, bái nhập huyết quật môn chính là con đường duy nhất để hắn tìm Phá Càn Sát báo thù rửa hận.

“Huyết Quật Động các ngươi định làm gì tiếp theo? Tìm kiếm bảo vật chủ đạo nơi này, sau đó một mình chiếm lĩnh Tiểu động thiên này?”

Lục Thanh Kiếm nhìn hai người kia.

Nam tử lắc đầu bật cười: “Làm thế làm gì? Vô Cực Môn của Thiên Nguyên Châu các ngươi đã tiến vào tòa Tiểu động thiên này rồi, lại còn phái một lúc hai cường giả Động Phủ Cảnh.”

“Mà Huyết Quật Động chúng ta chỉ có một người, đương nhiên không tranh đoạt Tiểu Động Thiên này với Vô Cực Môn.”

“Mục đích của chúng ta chỉ đơn thuần là...”

“Hắn còn chưa phải người Huyết Quật Động ta, ngươi nói hơi nhiều rồi.” Nữ tử bên cạnh chợt lên tiếng, nam tử ngậm miệng.

Nữ tử nói rất ít, mà hắn làm người hành hình, đương nhiên biết rõ người trái với quy củ Huyết Quật Động sẽ có kết cục thảm thế nào.

“Bây giờ mang hoa Huyết Hồn rời khỏi đây đã, miễn cho bị hai Động Phủ của Vô Cực Môn cảm nhận được.” Nam tử lặng yên không một tiếng động truyền âm.

Nữ tử gật đầu, xoay người lại, không gian giới chỉ trên tay lóe lên tia sáng.

Huyết Hồn đang lơ lửng giữa lòng hồ lóe lên rồi biến mất. Lục Thanh Kiếm thấy hai người quyết định thu thập rời đi thì hỏi: “Đến lúc đó ta nên liên hệ với các ngươi thế nào?”

Nữ tử lạnh băng nói: “Chờ ngươi luyện quyển pháp quyết kia tới nhập môn, chúng ta tự sẽ tìm tới.”

Nói xong, hai người nhoáng lên, biến mất tại chỗ.

Lục Thanh Kiếm không ý kiến gì, cúi đầu nhìn Huyết Y Tâm Pháp trong tay, đáy mắt hiện lên sát ý. Phá Càn Sát!

“Hồ sư tổ, ngài nói những người đó sẽ ngoan ngoãn giao trao đổi bảo vật trăm cay ngàn đắng lấy được với Vô Cực Môn chúng ta sao?”

Một nữ hải khoảng mười ba, mười bốn tuổi khờ dại nhìn về phía lão giả tóc trắng bên cạnh.

Lão giả tóc trắng được gọi là sư tổ chính là lão nhân Vô Cực Môn đã thấy bên ngoài lối vào.

Hồ sư tổ có vẻ yêu thương nữ tử trẻ tuổi này, nghe nàng hỏi cũng chỉ cười, vuốt râu giải thích: “Nếu bọn họ dám không trao đổi, sư tổ sẽ không để bọn họ còn sống rời khỏi đây.”

Nhìn như đang cười, thật ra từng câu từng chữ đều đầy sát ý. Về phần vì sao tự tin như vậy... đương nhiên là vì ông ta chính là một cường giả Động Phủ Cảnh Ngũ trọng thiên!

Ngay cả các sư tổ trong lịch sử Vô Cực Môn cũng chưa từng có ai đạt tới trình độ này. Tính cả Thiên Nguyên Châu đã xem như cường giả vô cùng hiếm thấy.

“Lát nữa sư tổ dẫn các ngươi bắt một con yêu thú Dưỡng Thần Cảnh Nhất trọng thiên luyện tập một chút.” Hồ sư tổ nói.

Chúng đệ tử đi theo ấp lễ: “Đa tạ sư tổ.”

“Thần huynh, giao trọng trách tìm kiếm bảo vật cho huynh.”

Hồ sư tổ nhìn về phía nam tử trung niên vẫn luôn yên lặng không nói chuyện bên cạnh, đối phương nghe vậy thì cười đáp:

“Không thành vấn đề, Hồ lão ca tận tình đi rèn luyện cho các mầm non của tông môn ta đi, chuyện bảo vật giao cho ta là được.”

Vị cường giả Vô Cực Môn tên Thần Quân này vốn là Động Phủ Cảnh ẩn giấu rất sâu, hắn ta thả người hóa thành một luồng tàn ảnh lao về phía xa.

Hồ sư tổ cười nhìn đối phương rời đi, lãnh một chúng đệ tử tông môn đi về phía trước.

Khoảng một canh giờ sau, Hồ sư tổ đứng trên một chỗ cao quan sát một con yêu thú Dưỡng Thần Cảnh Nhất trọng thiên cách đó không xa mất mạng ngã xuống. Vui mừng gật gù.

“Không tồi, tuy phối hợp còn chưa nhuần nhuyễn nhưng phản ứng xem như linh mẫn. Nếu có thể tăng thêm độ ăn ý thì dù có đối mặt với yêu thú Dưỡng Thần Cảnh Nhị trọng thiên cũng không phải không thể thắng.”