Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 118: Uy hiếp




Dạ Mệnh nắm lấy cổ ông ta, mặt ông ta đỏ lên, hô hấp dồn dập.

Sau đó Hà thượng thư ấp úng nói một câu: “Ngươi không thể giết lão phu...”

“Không thể giết? Nói ra cái lý do nghe thử xem nào.”

Dạ Mệnh cười lạnh, sau đó chợt siết chặt lòng bàn tay thêm vài phần.

Cách...

Loáng thoáng có thể nghe được tiếng xương cốt ma sát, Hai mắt Hà thượng thư suýt trắng dã.

“A a... Nếu ngươi... nếu ngươi giết... lão phu... Vô Cực Môn... chắc chắn không... bỏ qua cho các ngươi.”

Ông ta vừa nói xong lời này.

Răng rắc!

Tiếng động rõ ràng hơn vừa rồi vang lên.

Dạ Mệnh dứt khoát bẻ gãy cổ lão trọng thần của Hành Phong Vương Triều này. Thi thể mềm oặt rơi xuống đất.

Lách cách.

Tiếng kim loại va chạm vang lên rất khẽ.

Một khối lệnh bài đồng màu vàng rơi khỏi thi thể.

Khi La Tiện thấy khối lệnh bài kia thì đồng tử co rụt lại!

La Tiện là hoàng đế của Hành Phong Vương Triều, đương nhiên biết rõ lệnh bài màu vàng kia. Lệnh bài này chính là lệnh truyền âm của Vô Cực Môn.

Nói cách khác...

Đáy mắt La Tiện dần dâng lên sát ý!

Khá lắm Hà Quân, lương tâm ngươi đúng là bị chó ăn rồi!

Dạ Mệnh đeo mặt nạ che nửa mặt làm người nhìn không rõ diện mạo của mình. Hắn cười ha hả nhìn La Tiện: “La bệ hạ, xem ra quý triều không thiếu ám tử của Vô Cực Môn đấy nhỉ?”

Trái tim La Tiện thấp thỏm không yên.

Dạ Mệnh lại cười nói: “Nhưng may là ngươi gặp được bản sứ giả, việc vặt vãnh này cứ giao cho bản sứ giả xử lý giúp ngươi đi.”

Nói xong, vài tên sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền sau lưng hắn đồng loạt hành động, dưới ánh mắt tràn ngập hoảng sợ của toàn triều, vài tên quan văn, quan võ đứng hai bên đã máu tươi ướt đẫm, đầu lăn xuống đất.

“Làm gì vậy? Ta cũng không phản bội vương triều, không!”

“Từ từ, ta...”

“A...”

Dù những người này nói gì chăng nữa đều không thể thoát khỏi kết cục tử vong.

Rất nhanh sau đó, hai hàng đại thần Hành Phong Vương Triều vốn dài vô cùng lập tức rút bớt hơn nửa so với bình thường, mặt sàn đại điện nhuốm đỏ máu tươi tựa như chốn luyện ngục vậy.

Dù La Tiện từng thấy xác chết ngổn ngang cũng không nhịn được khiếp hãi, đồng thời trong lòng đổi mới nhận thức với thủ đoạn tàn nhẫn của Huyết Sát Các. Quỷ biết nếu vừa rồi hắn ta từ chối thì vị sứ giả này sẽ mang lại tai họa ngập đầu gì cho Hành Phong Vương Triều.

“La bệ hạ, chỗ thi thể này phiền các ngươi tự mình xử lý.” Dạ Mệnh cười trừ.

La Tiện kìm nén đáy lòng run rẩy đáp một tiếng: “Vâng.”

Dạ Mệnh nghe được đáp án mình muốn, xoay người đưa lưng về phía La Tiện.

“Vậy sau này còn gặp lại, La bệ hạ...”

Sau đó thân hình hắn biến mất vào gợn sóng giữa hư không.

Cùng với đó, toàn bộ sát thủ tại hiện trường đều biến mất ngay khi khí tức Dạ Mệnh rời đi.

La Tiện nhìn khắp bốn phía, xác định đối phương thật sự đi rồi mới thở phào như trút được gánh nặng.

Uy áp từ Dạ Mệnh quá mạnh mẽ. Chẳng sợ hắn đã thu liễm, nhưng cặp mắt lạnh băng kia có thể đóng băng linh hồn người ta, khiến đối phương khiếp sợ không thôi.

Hơn nữa, hình ảnh đầu người lăn lốc, máu tươi ồ ạt tước mắt không ngừng kích thích thần kinh La Tiện.

Nếu không phải hắn ta cũng có tu vi Dưỡng Thần Cảnh thì không biết chừng đã bị dọa choáng váng.

“Bệ... bệ hạ! Chúng ta thật sự phải làm vậy à?”

Ô tướng quân chậm rãi phục hồi tinh thần, đáy mắt hiện lên vẻ uể oải.

La Tiện không trả lời vấn đề của hắn ta ngay, chỉ quay sang nhìn hắn ta:

“Ngươi biết vì sao vừa rồi trẫm ngăn ngươi chứ?”

Ô tướng quân nghe hỏi thì kính cẩn nói ra suy đoán trong lòng: “Bởi vì sứ giả Huyết Sát Các kia là Động Phủ Cảnh sao?”

La Tiện lắc đầu: “Không. Trẫm có nghe nói sát thủ trong Huyết Sát Các được xếp hạng từ thấp đến cao. Thấp nhất là hàng chữ Nhân.”

“Mà vừa rồi trẫm thấy được toàn bộ sát thủ đứng nơi này đều giắt một khối lệnh bài chữ Huyền bên hông.”

Ô tướng quân nghe mà không hiểu ra sao, nhưng khi nghe rõ câu tiếp theo của La Thiện thì hai mắt hắn ta chợt trừng lớn.

“Theo trẫm biết, sát thủ chữ Huyền của Huyết Sát Các đều đạt tu vi ít nhất là Dưỡng Thần Cảnh!”

Cả triều rơi vào trạng thái yên tĩnh ngắn ngủi.

Ô tướng quân chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, da đầu run lên. Vừa rồi nhiều sát thủ hắc bào như vậy đều là Dưỡng Thần Cảnh ư?

La Tiện thấy chúng quần thần rơi vào trầm mặc, thì thào tự nói: “Dù trẫm lựa chọn khác đi thì thế nào? Triều đình vẫn luôn hưng thịnh, bách tính vẫn khổ, triều đình vong, vẫn là bách tính khổ...”

“Công tử không cần vì một giao dịch mà chạy xa xôi như vậy, chuyện cỏn con này giao cho thiếp thân là được rồi.” Phong Thanh Trúc khó hiểu nhìn Dạ Mệnh.

Dạ Mệnh nghe vậy thì đáp: “Ta biết. Chẳng qua thứ ta muốn không phải giao dịch mà là La Tiện e dè sợ hãi Huyết Sát Các. Càng sợ mới càng tốt. Tốt nhất có thể khiến hắn thành tâm quỳ trước chân Huyết Sát Các ta mà không dám sinh một chút lòng phản kháng hoặc ý định phản bội nào.”