Ninh Phong Hạ trầm giọng nói: “Cho dù thật sự có hai mươi mốt Dưỡng Thần Cảnh thì đã sao? Chư vị trưởng lão đều là cường giả Dưỡng Thần trăm năm khó gặp một lần của Bách Lý Tông, những Dưỡng Thần bình thường sao có thể là đối thủ của chúng ta.
Chỉ cần đối phương không có cường giả Động Phủ Cảnh, cho dù có đến nhiều Dưỡng Thần Cảnh hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ địch lại được mấy chiêu của bổn tông chủ.
Chứ nói chi là, chỉ cần đại chiến hôm nay thắng lợi, truyền ra bên ngoài, địa vị của Bách Lý Tông sẽ càng là nước lên thì thuyền lên.
Đến lúc đó, chư vị trưởng lão đang có mặt ở đây...”
Không thể không nói, thủ đoạn lung lạc lòng người của Ninh Phong Hạ thật sự là giỏi.
Lòng người vốn đã bắt đầu lung lay sắp đổ, hắn ta lại có thể dễ dàng ngưng tụ lại. Nói cho cùng, nguyên nhân quan trọng nhất chính là tu vi của là Ninh Phong Hạ đã là nửa bước Động Phủ. Nếu không phải là như vậy, thử đổi lại là một gã Dưỡng Thần Cảnh mở miệng nói những lời này thử xem? Chắc chắn là đã đối mặt với kết quả bị chúng bạn xa lánh từ lâu rồi,
Mấy phút sau.
Tuy trong lòng tất cả trưởng lão có ý chí chiến đấu, nhưng biểu tình vẫn không tránh khỏi việc từ từ trở nên bối rối.
Mắt thấy từng gã sát thủ Huyết Sát Các mặc áo bào đen có thêu chữ ‘Huyền’, bên hông giắt lệnh bài sát thủ xuất hiện trong tầm nhìn, đường đường chính chính dùng khí ngự vật đứng ở trên không, mặt đối mặt với bọn họ.
Có kẻ đứng trên nhánh cây trong khu rừng rậm rạp ở bên dưới.
Có kẻ thậm chí còn không hề để lộ thân hình mà ẩn nấp ở một chỗ nào đó trong hư không, chờ đợi cơ hội làm một kích mất mạng.
Tóm lại, lúc này số lượng sát thủ có thể nhìn thấy được chỉ có… mười bảy tên!
Hơn nữa, khí tức trên người mỗi tên sát thủ bộc lộ ra đều hoàn toàn khác biệt.
Nhưng điểm duy nhất giống nhau trong số rất nhiều sát thủ này chính là… đều là Dưỡng Thần Cảnh!
“Ha ha ha chỉ có vậy thôi à? Chỉ có mỗi gã dẫn đầu là còn nhìn được, những tên Dưỡng Thần Cảnh khác căn cơ đều mỏng như giấy.” Một sát thủ Dưỡng Thần lục trọng thiên, lệnh bài bên hông khắc chữ Huyền cười ha ha nói.
“Ha ha ha, nói không sai, còn tưởng là Dưỡng Thần Cảnh ở chỗ này sẽ vượt qua bên phía chúng ta rất nhiều, ai ngờ… cũng chỉ đến thế mà thôi!” Tráng hán để tóc ngắn dùng âm thanh thô kệch nói.
Những sát thủ có chữ Huyền khác cũng không hẹn mà cùng nói mấy câu có ý tứ không khác biệt lắm.
Ở trên không, đám trưởng lão tự cho là thanh cao của Bách Lý Tông nghe được những lời này, sắc mặt xanh lè như nông dân vào mùa giáp hạt.
“Chư vị trưởng lão đừng để kẻ địch khiêu khích.” Ninh Phong Hạ nhịn không được, quay đầu nói một câu.
“Ninh tông chủ xin cứ yên tâm, những lời này với ta mà nói thì không khác với mưa bụi. Thật ra, làm ta chân chính cảnh giác chính là khí tức trên người đám sát thủ này.”
Phó tông chủ Lưu Bị Cường là một nam nhân trung niên có tu vi Dưỡng Thần bát trọng thiên.
Cặp lông mày đã điểm vài sợi bạc của hắn ta nhăn lại, tuy đang lạnh lùng nói chuyện với Ninh Phong Hạ nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào người đám sát thủ của Huyết Sát Các.
Trên người những sát thủ này lộ ra đủ loại khí tức khác nhau, không ai giống ai.
Có tên thì là sát khí khổng lồ khiến người đời phải kinh hãi, lại có kẻ mang theo một luồng chính khí cuồn cuộn.
Thậm chí, có tên còn là long khí quấn quanh người, giống như tôn thất của đế vương Vương Triều.
Nhìn lướt qua đã thấy Huyết Sát Các này thật sự rất cổ quái.
Chẳng qua đó không phải là điều mà Ninh Phong Hạ và các vị trưởng lão Bách Lý Tông cần quan tâm vào lúc này.
“Không ngờ lại có đến bốn gã sát thủ Dưỡng Thần Cảnh cửu trọng thiên.” Thần sắc Ninh Phong Hạ biến đổi.
Hắn ta lập tức truyền âm cho đám người bên mình: “Nhân số chúng ta rơi vào thế yếu, không thích hợp đánh lâu. Cho nên một lát nữa, nhân cơ hội ta mở đại trận tông môn ngăn địch, nhất định phải đẩy lùi hoặc giải quyết bọn cũng trong vòng một khắc đồng hồ.”
“Vâng.”
“Thề sống chết vì tông chủ cống hiến.”
“Được rồi.”
Tất cả trưởng lão đều dồn dập gật đầu hoặc truyền âm thăm hỏi...
“Nếu các ngươi đã lề mề, ta đành phải ra tay trước vậy.”
Một gã sát thủ chột mắt Dưỡng Thần ngũ trọng thiên bất chợt phát khởi công kích. Rút dây động rừng!
Những sát thủ còn lại cũng thừa cơ tiến hành công kích.
“Ngũ trưởng lão, Phong trưởng lão.”
Lưu Bị Cường vội vàng nhìn về phía hai vị trưởng lão có sức phòng ngự mạnh nhất trong tông môn.
“Phong Sa Thành Tường.”
“Thổ Hành thuật pháp.”
Hai vị trưởng giả cũng đã sớm chuẩn bị xong pháp thuật ứng đối. Trong nháy mắt, hai tay đã kết thành thủ ấn, thi triển ra thuật pháp phòng ngự.
Quanh thân tất cả các trưởng lão đột nhiên nhấc lên từng trận bão cát cuồng loạn.
Bên trong bão cát, hư không bỗng xuất hiện những bức tường cao ngất.
(Nông dân vào mùa giáp hạt: là lúc lương thực cũ đã ăn hết, lương thực mới còn chưa đến lúc thu hoạch, nhà nông thường chỉ ăn ngày một bữa, nên sắc mặt xanh xao vàng vọt.)