Lúc mà ở Thập Bảo thế giới, Hoàng Long cùng mọi người vừa mới xong chuyện với Tử gia cùng Di gia ít lâu.
Tại một nơi nào đó, linh khí nồng đậm đến mức cực kì đặc. Một người đàn ông trung niên mười phần giống Địa lão vừa Vũ Hóa thành Thần trước đây không lâu đang nằm trong một hốc cây thoi thóp, trên cơ thể kia đầy rẫy những vết thương đã khép lại cũng có đang chảy máu cũng có.Bên ngoài có tiếng nói ồn ào. Một tên trọc có một búi tóc dài ở phía sau cau cú nói.- Tìm ra tên kia chưa? Thật là phiền phức, từ cái nơi khỉ ho cò gáy kia phi thăng lên toàn một đám cứng đầu. Lần này lại khổ rồi, bị phạt nặng là cái chắc.- Ta cũng đã bảo ngươi không nên nhận nhiệm vụ ở khu này rồi cơ mà! Cũng tại tên khốn nhà ngươi ham hố, rồi giờ còn than với trách cái gì?- Ta nhận vậy sao các ngươi cũng theo? Không phải cũng muốn phần thưởng sao? Ai ở đây không biết đám người từ Tiểu thế giới kia đều là kỳ tài khó gặp. Cũng tại đám chó Nha Long kia mà chúng ta mất dấu hắn. Lần này về xong ta phải đến tính sổ với bọn hắn một lượt.Một tên khác cao đến hơn ba mét nói.- Bớt lảm nhảm phí thời gian đi. Chia nhau ra tìm kiếm tên kia đi, để hắn lọt vào tay những tông môn khác thì hỏng. Thà như hắn không quy thuận thì giết! Không thể để những tông môn khác có được hắn.Nói rồi đám người này tản ra nhanh như chớp. Trung niên nam tử mười phần giống Địa Lão kia may mắn nằm trong hốc cây bị che khuất tránh được truy đuổi của đám người này. Nhưng mà không biết có phải là may mắn hay không, trên cơ thể hắn có không biết bao nhiêu là vết thương, hắn cũng đã ngất đi từ lúc nào rồi.Quay trở lại trước đó không lâu, hơn một tháng trước. Không biết qua bao lâu trong thông đạo dài vô tận, cuối cùng ánh sáng nơi cuối con đường cũng hiện ra trước mắt Địa Lão.Thoát ra khỏi thông đạo phi thăng kia, một sơn mạch không biết rộng lớn bao nhiêu hiện ra trước mắt Địa Lão.Địa Lão đã phi thăng thành công lên nơi mà mọi người bảo là Thần giới a. Trên đỉnh núi cao này, sơn mạch rộng lớn bát ngát hút mắt đập vào mắt Địa Lão.Linh Khí nồng đậm đập vào người Địa Lão, từng thớ thịt từng phần nhỏ nhất trên cơ thể đều có thể cảm nhận được sự sung sướng khi có một nguồn Linh Khí tinh khiết tới như vậy.Địa Lão cảm thán, ngồi xuống hấp thu Linh Khí một lúc.- Đây là Thần giới sao? Không thể tin được Linh Khí ở đây lại nồng đậm đến như vậy. Nếu như ở đây chắc chỉ cần trăm năm thì ta có thể đạt đến Vũ Hóa cảnh chắc.Đúng lúc này phía sau lưng Địa Lão xuất hiện bốn năm toán người ăn mặc khác nhau tiến đến. Một tên trong số đó trông có vẻ khá là đạo sĩ cao thâm vuốt vuốt râu nói có vẻ rất là thân thiện hiền lành a.- Chúc mừng ngươi phi thăng thành công a! Không biết ngươi phi thăng từ đâu lên?Địa Lão thận trọng trả lời:- Ta đến từ đâu quan trọng như vậy sao? Dám hỏi đạo huynh đến tìm ta có việc gì?- Ồ! Một tên thận trọng a.Mấy đám người kia phá lên cười vì sự thận trọng của Địa Lão.- Đơn giản thôi! Chúng ta cho ngươi một lựa chọn là gia nhập cùng chúng ta hoặc chết!Tên đạo sĩ cao thâm kia cười mỉm đáp lời Địa lão.- Thông Tục! Ngươi dựa vào cái chó gì mà dám câu dẫn hẳn?Một đại hán lưng hùm vai gấu vác một cái đại chùy lớn tiếng quát. Tên đạo sĩ cao thâm kia tên Thông Tục quay về hướng tên đại hán cười cười nói.- Cát Nhĩ Mộc! Câm cái mồm chó của ngươi lại! Dựa vào cái gì à? Dựa vào ta mạnh hơn ngươi. Như vậy đã đủ chưa.Nói rồng tên đạo sĩ cao thâm Thông Tục tỏa ra một luồng khí tức cực kì mạnh mẽ chèn ép hầu hết tất cả đám ngưới đến đây lần này trừ hai người một nữ nhân đẹp một cách thoát tục cùng một ông lão ăn mặc luộm thuộm nãy giờ vẫn đứng đó không nói gì.Sau một hồi mắt đối mắt tóe lửa tình của hai tên Cát Nhĩ Mộc cùng Thông Tục, ông lão ăn mặc luộm thuộm đó cười cười rồi quay lưng bỏ đi. Trước lúc bỏ đi ông ta để lại một câu.- Không kham nổi a! Không kham nổi a! Tiểu huynh đệ, chúc ngươi may mắn a.Nữ nhân kia cùng vài người tùy tùng cũng quay lưng bỏ đi, giờ chỉ còn lại ba nhóm người ở lại, Một là của Cát Nhĩ Mộc, một của tên đạo sĩ Thông Tục, một còn lại là của một tên da mặt xanh mét chả có chút sức sống nào.Nãy giờ hắn đứng yên ở đó không hề nói không hề bộc lộ ra một chút cảm xúc nào. Phía sau lưng hắn là hai cái quan tài đang bay lơ lửng cùng cả vài tên cũng mặt mày xanh mét chả có tí nào gọi là sức sống.Mặt đối mắt một lúc rồi tên Thông Tục quay sang hỏi lại Địa Lão một lần nữa.- Giờ ngươi theo ai? Theo ta, ta sẽ bảo hộ ngươi bình yên rời khỏi đây.- Ngươi nghĩ nhiều rồi Thông Tục! Lão tử cũng thừa sức làm điều đó.Tên Cát Nhĩ Mộc nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi lên từng sợi từng sợi. Hắn sẵn sàng lao vào choảng nhau với tên Thông Tục kia ngay.Địa Lão thì xem xét tình hình nãy giờ cũng đưa ra được quyết định rồi a. Dù hắn có chọn bất kì phe nào trong ba phe còn lại này thì cũng sẽ bị hai phe kia tấn công a. Rồi Địa Lão đưa ra quyết định.- Đa tạ các vị đã ưu ái! Tại hạ trước giờ độc lai độc vãn! Không môn không phái đã quen. Mong các vị thứ lỗi.Nói rồi Địa Lão định rời đi, nhưng bất ngờ hơn cả là không hề có một dấu hiệu nào. Cát Nhĩ Mộc vung một chùy đập thẳng vào ngực Địa Lão. Một chùy này có thể nói là mạnh hơn tất cả những đòn đánh mà Địa Lão đã từng va chạm tiếp xúc trước đây.Quá bất ngờ khi bị tấn công, Địa Lão cũng chỉ kịp rút một thanh kiếm từ nhẫn trữ vật ra chặn đòn đánh. Nhưng không mấy tác dụng, thanh kiếm vỡ vụn ngay lập tức, Địa Lão bay như một viên đạn văn ra khỏi đỉnh núi.- Một tên Ngụy Thần nhỏ bé mà dám khước từ ta? Cho hắn mặt mũi còn không biết xấu hổ.Nói mồm là thế nhưng Cát Nhĩ Mộc truyền âm ra lệnh cho đám thuộc hạ lập tức xuống núi tìm kiếm Địa Lão. Một chùy vừa rồi nếu hắn thực sự muốn giết Địa Lão thì đã thịt nát xương tan rồi, Hắn làm vậy để lừa mấy tên kia.- Cát Nhĩ Mộc tiểu nhi! Lại là chiêu trò cũ sao? Không dùng lại được hai lần đâu.Đám người đi theo tên đạo sĩ nghe hiểu ý liền rời đi tìm kiếm. Đám người mặt xanh mét kia cũng rời đi riêng tên đứng đầu có mang theo hai cái quan tài bị cản lại.- Ha ha ha ha! Thi Mã! Ngươi không đi được a. Ngươi đi thì ai làm chứng cho bọn ta đánh nhau?Cát Nhĩ Mộc cười ha hả. Hắn cố tình chặn tên này lại vì tên này không phải là hạng xoàng a. Để hắn đi chắc chắn không bắt được tên mới phi thăng kia mà còn thiệt hại về quân mình thì toang.Rồi sau đó ba tên này lao vào đánh nhau. Cát Nhĩ Mộc thì không biết gọi đâu ra một con Hùng Sư to lớn, Thông Tục thì là một đống phi kiếm bay vòng vòng sau đầu. Còn tên Thi Mã kia gọi ra hai cỗ thi ở trong hai cái quan tài kia. bắt đầu loạn chiến a.Địa Lão sau một chùy như thái sơn áp đỉnh kia bị văn đi không biết bao xa, phun máu. Lúc rơi xuống chạm mặt đất tạo thành một vụ nổ như rơi thiên thạch vậy. Nhưng mặt đất lại không mấy hư hại, chỉ là bụi đất bay mù trời thôi.Địa Lão lảo đảo đứng dậy, máu tươi vẫn trào ra từ miệng. Một chùy kia tuy không lấy được mạng của lão nhưng cũng gần như lấy đi một phần ba cái mạng này rồi.Ngay lập tực cắn vào mấy viên thuốc trị thương, Địa Lão vắt chân lên cổ chạy trong đầu thì liên tục chửi thề.“Con mẹ nó! Đen đủi quá vậy! Vừa phi thăng lên còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã bị người ta đuổi đánh.”Mới chửi được mấy câu thì ngay đằng sau đã có những tiếng truy đuổi lướt gió. Không chỉ là truy đuổi Địa Lão mà còn đánh nhau túi bụi nữa.Một Vũ Hóa Thần cảnh đứng ở đỉnh tiểu thế giới, phi thăng lên đây lại bị một đám người chẳng rõ nguồn gốc truy đuổi như chó nhà có tang.“Phập”Một cái phi tiêu bén nhọn đâm thẳng vào vai của Địa Lão. May mắn là chỉ trúng một cái chứ cái loạt phi tiêu kia mà trúng hết chắc Địa Lão thành con nhím rồi.Cứ thế nguyên một đám truy đuổi một người. Lúc vừa phi thăng lên một Địa Lão trông khá là già a, Hiện tại cứ truy rồi lại đuổi, chạy rồi lại chay. Từ một ông già chạy một hồi thành ra một người đàn ông trung niên.Bị truy đuổi suốt hơn ba tháng ròng rã. May mắn cũng mỉm cười với Địa Lão. Lão đã tránh được một kiếp này. Nhờ cái hốc cây này thêm cả việc bất tỉnh nên đám người truy đuổi kia đã mất dấu.