Ta Thăng Cấp Trong Thời Đại Tu Tiên

Chương 71




Tiểu Vân hắn rời đi nhìn xung quanh một lượt không thấy Thanh Long sứ giả bóng dáng đâu liền trở về chính mình căn phòng. Tiểu Vân hắn vừa mở cửa căn phòng ra Tiểu Điệp nàng đã như không nhịn được từ đâu nhảy tới hỏi : “Tiểu Vân ca, công pháp kia rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại ?”

Nghe tới câu hỏi này Tiểu Vân hắn cười cười nói : “Vào trong rồi lại nói.”

Vào bên trong phòng Tiểu Điệp nàng liền liên tục hỏi tới Tiểu Vân, Tiểu Hắn cũng liền cùng nàng kể lại quá trình lên tới Hồng Yên Cốc. Sau đó lại nói thêm một chút về công pháp và trận quyết đấu giữa mấy thiên kiêu.

Tiểu Điệp nàng đối với những thứ này đều có hứng thú rất cao. Thiên kiêu, đây cũng là hai chữ nàng đang muốn với tới. Mặc dù nàng tu luyện so với những người kia có phần muộn nhưng nàng cảm giác nàng sẽ lại không thua kém. Dù sao bên thân nàng còn có Tiểu Vân ca bậc này tạo hóa và sư tôn nữa.

Lại nhắc đến công pháp kia Tiểu Điệp liền tò mò hỏi : “Tiểu Vân ca, ngươi cảm ngộ được bao nhiêu chiêu thức a ?”

Công pháp kia nàng ngồi ở đây đã cùng sư tôn nói một chút. Sư tôn nàng năm đó cũng đã từng cảm ngộ qua những chiêu thức kia. Chính vì như thế thấy Tiểu Vân hắn trở về nàng liền tò mò hỏi xem ca ca của nàng so với sư tôn ai lại muốn lợi hại hơn.

Tiểu Vân hắn nghĩ nghĩ một chút đôi mắt hơi nhíu mày. Không phải ai cũng cảm ngộ được hết sao ? Chả qua là do tư chất nên thời gian cảm ngộ giữa người với người sẽ nhanh hay chậm, Tiểu Vân hắn cũng liền thật thà nói : “Cũng lại không khó a, cảm ngộ đầy đủ bốn mươi chín chiêu, không thừa không thiếu một chiêu nào.”

Tiểu Điệp và sư tôn nàng nghe vậy bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt. Cảm ngộ đầy đủ bốn mươi chín chiêu ? Trên công pháp đó khắc bốn chín chiêu cả hai người đều biết nhưng người cảm ngộ một lần được bốn mươi chín chiêu thì hai người lại chưa từng có nghe nói.

Vị Hồng Yên Lâu chủ năm đó cảm ngộ bốn mươi chín chiêu cũng là mất cả trăm năm. Thế mà vị này cảm ngộ bốn mươi chín chiêu xong còn kèm theo lời “không khó ???”. Nếu cứ không khó của vị này chắc thiên hạ này đều đã thành thiên tài hết rồi a ?

Mà Tiểu Điệp nàng bất giác nghĩ tới sư tôn nàng vừa lúc trước cười cười kiêu ngạo nói : “Ta năm đó chính là thiên tài bậc nhất, một lần lĩnh ngộ ba mươi chiêu thức.” Sau câu nói đó là cản dàn ánh mắt, biểu cảm phụ họa cho sự kiêu ngạo đó.

Nhưng mà bây giờ nghe Tiểu Vân ca nhẹ nhàng nói bốn mươi chín chiêu Tiểu Điệp nàng không khỏi phì cười. Sư tôn a, ngươi kiêu ngạo làm gì để giờ chịu đánh mặt như vậy ? Nếu theo sáo lộ cũ, sư tôn ngươi đúng là thiên tài kiêu ngạo. Đáng tiếc a, ta còn có một ca ca kinh khủng hơn rất nhiều.

Sư tôn Tiểu Điệp bất ngờ hiện thân nhìn tới Tiểu Vân hỏi : “Tiểu Vân a, ngươi thật cảm ngộ tới bốn mươi chín chiêu ?”

Dù nàng biết là Tiểu Vân hắn không đơn giản, có thể là cường giả đỉnh cao nhưng khi nghe tới một lần cảm ngộ hết bốn mươi chín chiêu cũng là không nhịn nổi.

Năm đó nàng cảm ngộ thứ này cũng đâu phải không đi cùng các cường giả đỉnh cao đương thời nhưng mà theo nàng biết vị cao nhất cũng chỉ là chạm ba mươi hai chiêu mà thôi. Chỉ cần nghĩ nghĩ đã thấy tư chất của nàng khủng bố rồi a. Mới là thiên kiêu nhưng cảm ngộ đã gần như sánh bằng các cường giả.

Thế nhưng mà khi nghe tới Tiểu Vân hắn một lần cảm ngộ hết bốn mươi chín chiêu nàng vẫn là không nhịn được. Thật sẽ có người khủng bố đến bậc này sao ?

Tiểu Vân hắn cùng sư tôn Tiểu Điệp cũng không có còn xa lạ nữa liền gật đầu nói : “Đúng vậy a.”

Nghe câu khẳng định như này sư tôn Tiểu Điệp bất giác rơi vào trầm tĩnh. Nàng dùng mọi khả năng suy nghĩ cũng không thể nào nghĩ ra được vì sao lại có người một lần cảm ngộ hoàn toàn bốn mươi chín chiêu được.

Trái lại với sư tôn nàng mải lo âu suy nghĩ thì Tiểu Điệp nàng lại vui vẻ cười nói : “Tiểu Vân ca, ngươi có thể dạy ta bốn mươi chín chiêu được không ?”

Tiểu Điệp nàng đối với thế giới tu tiên cực kỳ tràn đầy hứng thú, bất kể cái gì cũng muốn học. Chưa nói tới đây là bộ công pháp mà sư tôn nàng cũng chưa học được hết a.

Tiểu Vân hắn đối với thỉnh câu của tiểu muội liền chưa bao giờ từ chối chỉ gật đầu đáp : “Được.”

Cái gọi là truyền công hay dạy này chính Tiểu Vân hắn cũng không rõ ràng nhưng mà hắn vẫn nhớ khi hắn bắt đầu học công pháp này được hệ thống dẫn dắn ra sao.

Tiểu Vân hắn cùng Tiểu Điệp ngồi xếp bằng dưới sàn nhà, Tiểu Vân hắn ánh mắt vô ý nhìn tới sư tôn Tiểu Điệp như muốn hỏi : “Tiền bối, ngươi có học không a ?”

Đáp lại ánh mắt này nếu sư tôn Tiểu Điệp từ chối vậy khẳng định là nói dối. Nhưng nàng đang ra dáng một tiền bối chưa nói tới đây còn là trước mặt đồ đệ nàng nếu là khẳng định học vậy cũng không được tốt cho lắm.

Sư tôn Tiểu Điệp còn đang phân vân liền thấy Tiểu Điệp nàng nhanh nhẹn nói : “Sư tôn ngươi cùng ta học học có gì lại dạy lại cho ta. Ta tư chất kém cỏi học một lần khẳng định không nhớ được còn nhờ sư tôn người chỉ chỉ.”

Nghe tới câu nói này Tiểu Vân hắn cũng có chút chột dạ. Nói tư chất kém thì phải là hắn a, người ta tỉnh lại từ bao giờ thế mà hắn vẫn còn ngốc trong cảm ngộ. Nhưng ở trước mặt Tiểu Muội hắn cũng không thể nói ra được. Dù sao điều này vẫn là có chút đáng xấu hổ.

Sư tôn Tiểu Điệp nghe tới câu nói như thế liền mới đồng ý chịu ngồi xuống đối diện Tiểu Vân. Vì Tiểu Vân hắn khác biệt nên sư tôn Tiểu Điệp có là hồn thể hắn vẫn như cũ có thể động động chạm chạm.

Tiểu Điệp cùng với sư tôn nàng ngồi xếp bằng đối diện Tiểu Vân, Tiểu Vân hắn lúc này đã nhắm mắt dưỡng thần. Hai cánh tay đưa ra, chạm vào Tiểu Điệp một bàn tay, sư tôn nàng một bàn tay. Theo hệ thống dẫn dắt ban đầu Tiểu Vân hắn cũng làm tới y hệt.

Tiểu Vân hắn một ý niệm dẫn dắt đảo lộn toàn bộ thế giới tinh thần của hai người. Sư tôn Tiểu Điệp thì không nói nhưng mà Tiểu Điệp nàng mới chỉ là luyện khí kì mà thôi. Luyện khí kì nào có thế giới tinh thần a? Thế mà nàng theo Tiểu Vân dẫn dắt lại bước vào thế giới tinh thần được.

Tiểu Vân hắn dẫn hai người tới nơi mà hệ thống đã kéo hắn vào. Ba người đứng trên môt mặt hồ nước xung quanh yên lặng tới mức kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.

Tiểu Vân hắn nhìn xung quanh đánh giá. May là còn không sai, hắn làm theo hệ thống dẫn hai người tới nơi này được. Đánh giá xong một lượt Tiểu Vân hắn nhìn tới hai người bắt đầu truyền xuống bốn mươi chín chiêu thức.

Bốn mươi chín chiêu thức nếu là học từ trên tường kia xuống đối với những người tư chất kém đúng là khó như trên trời, kể cả với tư chất cao cũng không thể một lần lĩnh ngộ ngay được. Nhưng mà bốn mươi chín chiêu thức qua Tiểu Vân hắn truyền dạy xuống lại học cực kỳ dễ dàng.

Tiểu Điệp nàng đây là lần thứ hai tiếp xúc với công pháp và chiêu thức tu tiên nhưng nàng cảm giác cũng không đến mức khó như vậy a ?

Sư tôn Tiểu Điệp nhìn tới Tiểu Vân truyền dạy liền cảm giác cũng thật là không đến mức khó như thế a ? Rõ ràng nàng lần trước cảm ngộ đều muốn như đi lên trời vậy thế mà qua Tiểu Vân truyền xuống lại là dễ dàng bậc này.

Hai người theo Tiểu Vân truyền dạy công pháp bắt đầu tu luyện. Hai người cũng không có biết rằng nếu chỉ học chiêu thức liền thật sự khó nhưng mà Tiểu Vân hắn đã luyện thành công. Thứ mà hắn truyền thụ này là từ công pháp truyền ra, công pháp truyền ra so với chỉ học chiêu thức dễ hơn nhiều lắm.

Tiểu Vân hắn truyền xong công pháp liền rời khỏi thế giới tinh thần đó để lại hai người tu luyện. Hắn từ khi đi tới hang động đến bây giờ trở về chưa từng được ăn gì, bụng cũng có chút đói đây.

Từ thế giới tinh thần trở về Tiểu Vân hắn liền nhẹ nhàng đi ra ngoài đóng cửa phòng cẩn thận rồi nhanh chóng đi xuống tầng hai quen thuộc.