Bên ngoài, ba mươi tông sư dứt đòn nhưng cánh cửa xanh không có dấu hiệu tan làm mọi người bắt đầu hợp lực. Ba mươi tông sư đã không được, vậy thì tất cả mọi người cùng dùng lực sử dụng tới.
Quả nhiên, bốn trăm chưởng lực đánh tới cánh cửa xanh. Cánh cửa xanh thật sự tan ra. Cánh cửa xanh bắt đầu tan ra từ giữa bắt đầu lan ra xung quanh.
Không thể không nói, bốn trăm người hợp lực tung ra võ học sợ là không cánh cửa nào đỡ được.
Cánh cửa xanh bắt đầu bị phá. Từ bên trong một khí màu đen bắt đầu tuôn ra nhanh chóng. Khí màu đen tuôn ra bắt đầu bao trùm lấy xung quanh. Trần Thiên nhìn tới khí này như nghĩ nghĩ thứ gì đó nhanh chóng trở lại cảnh Tiểu Điệp.
Trần Thiên hắn đoán ra, bên trong không phải bảo vật gì. Chỉ sợ bọn hắn đã mở cửa cho một thứ không tốt lành ra tới. Nhưng mà, khi Trần Thiên vừa chạm chân xuống đất nơi cạnh Tiểu Điệp khí màu đen đã bao trùm toàn bộ xung quanh. Nơi đây không gian đã tăm tối lại còn bị khí màu đen bao trùm liền không thấy được thứ gì.
Thậm chí, đến ngọn đuốc trên tay Trần Phong và mọi người cũng lại thứ này thổi tắt.
Ngọn đuốc cuối cùng vừa tắt cũng là lúc có âm thanh thảm thiết kêu lên một tiếng “á”. Sau đó, nơi phát ra âm thanh cũng liền im bặt.
Không ai biết âm thanh là do cố ý tạo lên hay là do thứ gì ảnh hưởng tới mà gây lên nhưng đều khiến mọi người ở đây hoang mang. Dù sao ở trong không gian tối tăm cũng không ai nói trước được điều gì. Kẻ địch có thể ở ngoài sáng không nguy hiểm nhưng nguy hiểm vẫn là đồng đội trong tối.
Màu đen bao trùm lấy cộng thêm lại có vài âm thanh thảm thiết vang lên bắt đầu làm mọi người càng lúc càng loạn. Trần Nghĩa hắn cũng có thể nhân cơ hội này đâm loạn nhưng hắn lựa chọn không. Hắn vẫn là muốn quang minh chính thuận tranh ngôi.
Tiểu Điệp nàng gặp cảnh này lại không chần chừ. Tiểu Vân ca cho nàng bảo vật cuối cùng vẫn phải dùng. Từ trong túi nàng móc ra một chiếc đèn. Chiến đèn vừa ra chợt chiếu sáng toàn bộ xung quanh nơi đây.
Ánh sáng trong bóng tối liền làm mọi người chú ý. Ánh sáng đến bất chợt còn làm Trần Phong đứng cạnh phải nhíu mày một cái. Dù sao ở thời điểm này đuốc còn không thắp sáng được vậy mà lại có một thứ ánh sáng như vậy vẫn làm người ta hiếu kì.
Đèn sáng lên không chỉ soi sáng xung quanh Tiểu Điệp mà bắt đầu càng lúc càng sáng rõ ra xung quanh. Chưa dừng lại ở đó, chiếc đèn bắt đầu hút những khí đen kia lại. Từ sau cánh cổng bao nhiêu khí đen tuôn ra thì bị đèn hút lại bấy nhiêu.
Có thể khí đen mất tới ba phút mới bao trùm toàn bộ nơi đây nhưng chiếc đèn vừa ra lại chỉ trong ba hơi thở hút sạch nó.
Khí đen vừa hút sạch cũng là lúc đuốc được châm lại. Nhưng mà, ngọn đuốc so với ánh đèn này thật sự quá nhỏ bé rồi. Tựa như ngọn đuốc là đèn đom đóm, đèn của Tiểu Điệp là đèn điện tỏa sáng vậy.
Tiểu Điệp vừa đưa ra bảo vật làm người ta chú ý nhưng không ai dám động tâm. Bởi vì, khi đuốc sáng lên cũng là một câu nói đi cùng : “Mọi người cẩn thận, khói đen kia là ma khí.”
Ma khí nói ra ai cũng liền biết. Võ giả cũng phân chia chính đạo và ma đạo. Mà ma đạo tu luyện sẽ sinh ra ma khí. Ma khí như kia nồng đậm vậy người tu luyện cảnh giới liền không thấp.
Mà ma khí bắt đầu từ đâu ? Ma khí chính là từ cánh cổng xanh đằng sau tuôn ra. Vậy đương nhiên nơi đó chính là chứa ma đạo võ giả. Quả nhiên, đèn đuốc sáng chói lên đã thấy hơn ba mươi người nằm phơi thây. Trong ba mươi người đó lại có tới mười tông sư chi cảnh.
Nhìn thấy mười người tông sư vẫn lạc khiến ai cũng sinh ra nồng đậm cảm giác lo sợ. Mới vừa nãy còn xuất thủ mạnh mẽ mà bây giờ đã nằm một đống. Không ai cần nói nhưng tất cả đều rõ ràng ai làm. Tông sư chi cảnh phòng thân liền không phải tông sư chi cảnh không thể phá.
Như vậy, nếu các tông sư chính phái đánh nhau liền không thể không gây ra thế trận to lớn. Nhưng mà, trong vòng mấy phút chỉ có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên đã có tông sư ngã xuống thì chỉ có khả năng mà ma đạo võ giả kia gây ra.
Mà ma đạo võ giả kia cảnh giới lại cao mới thể giết người kinh khủng như vậy được, tông sư bỏ mình không sức phản kháng. Điều này mới làm cho mọi người run sợ lấy.
Trần Thiên ánh mắt nhìn sang Tiểu Điệp hỏi tới : “Cái này lại là từ Tiểu Vân a ?” Trần Thiên hắn cũng đề phòng xung quanh nhưng vẫn không nhịn được tò mò. Dù sao, mỗi lần Tiểu Vân cho đồ đều là đồ cực phẩm.
Giống như chiếc đèn trên tay Tiểu Điệp, hắn chưa gặp qua bao giờ. Hắn càng không thấy có đồ vật nào lại sáng chói đến mức như vậy còn có thể hút sạch ma khí. Ma khí là đồ gì ? Nếu có người hít vào còn ảnh hưởng đến thân thể, thế mà đèn này lại có thể hút sạch. Mà hút xong cũng không có một chút nào ảm đạm đi.
Tiểu Điệp nàng nhìn tới Trần Thiên thật thà gật đầu. Trần Thiên hắn như cười lại không cười. Thời khắc mấu chốt vẫn là nhờ Tiểu Vân đây. Nếu không phải có chiếc đèn này, mọi người ở đây ai lại sẽ không phải hít tới ma khí.
Chưa nói tới ma khí ảnh hưởng, ma khí bao trùm nơi đây có thể ra ngoài hay không lại là một chuyện. Tiểu Vân a, hắn dù không ở nơi đây nhưng vẫn là đưa tay cứu lấy toàn bộ mọi người.
Trần Thiên nghĩ nghĩ vẫn là cảm giác hắn không hiểu tới đứa cháu này. Tiểu Vân lại có thể vì thiên hạ thương sinh ra tay như vậy thật sự là công đức kinh khủng. Trần Thiên một bên cảm thán thì Tiểu Điệp cũng là một bên ngạc nhiên mà mừng thầm trong lòng. Tiểu Vân ca vẫn là lo nghĩ cho nàng đây.
Trái lại sư tôn Tiểu Điệp, nàng cảm giác như Tiểu Vân lại không như thế đơn giản. Hắn cuộc sống thường ngày ở trong tiểu viện nhưng lại cứ như rõ ràng mọi chuyện. Chuyện gì khó qua tay Tiểu Vân lại biến thành dễ. Sư tôn Tiểu Điệp nàng cảm giác như mọi chuyện đều trong tay Tiểu Vân không chế.
Giống như Tiểu Vân hắn lại đang ngồi trên hạ xuống một bàn cờ vậy. Nước đi nào hắn cũng tính tới được.
Lại phải nói đôi chút, nếu Tiểu Vân hắn biết suy nghĩ mọi người hắn liền thanh minh. Hắn chỉ muốn tặng Tiểu Điệp đồ mà thôi. Còn đồ nàng dùng có công hiệu như vậy hắn cũng không có rõ ràng đây.
Khi mọi người ánh mắt đang đề phòng, từ đằng sau cánh cổng màu xanh đã tan hết đi ra một người. Một người mặc toàn thân trang phục màu đen, thậm chí đến mũ chùm đầu cũng màu đen. Một người này hắn đi đến đâu cảm giác như trời âm u đến đó. Cả một vùng tăm tối bao xung quanh hắn. Hắn một bước chân liền khiến bốn trăm người ở đây đều chịu tới áp lực rất lớn.
Một áp lực không được tạo thành từ lời nói. Đứng đầu tiên một tông sư chi cảnh nhìn tới cảnh tượng này kinh hô lên một tiếng : “Đại tông sư chi cảnh !”
Mọi người đều cho rằng đại tông sư là trong truyền thuyết nhưng có một vài thế lực rõ ràng. Đại tông sư thật sự tồn tại mà tồn tại trong chính thế lực của bọn họ là đằng khác.
Đại tông sư dù hiếm nhưng không phải không có. Nhưng khi nhìn tới một đại tông sư vẫn làm cho họ ngạc nhiên. Nhưng đáng tiếc thay, đại tông sư này lại đi theo ma đạo con đường. Mà nhìn ánh mắt bất thiện kèm theo mười tông sư đã chết nơi đây khiến người người dâng lên cảm giác bất an.
Không ai nói với ai lời nào nhưng khi nhìn người này tiến thêm một bước mọi người đều vô ý lùi lại một bước. Nhìn tới cảnh này, nam tử áo đen từ trong không khỏi vô ý cười lên một tiếng : “Khà ! Ta Tiếu Vân Thiên trở lại.”
Năm đó, hắn còn không phải như này sao ? Hắn đi đến đây người người khiếp sợ đến đó. Nhớ cảnh tượng năm đó, hắn đến một tông thời điểm. Một bước chân qua cánh cổng liền khiến ngàn người run rẩy. Nhìn thời điểm này, hắn cảm giác như năm đó hắn trở về.
Tiếu Vân Thiên chưa động nhưng mà một tiếng cười của hắn lại khiến nhiều người nổi dựng gai ốc. Chỉ một tiếng cười đã mang lại sự đe dọa như vậy bắt đầu khiến người sinh lòng thoái ý. Bọn họ xuống đây cũng chỉ là muốn chia phần nhỏ bảo vật nâng cao cảnh giới. Mà nâng cao cảnh giới làm gì ? Còn không phải bảo vệ cái mạng nhỏ sao.
Nhưng mà giờ gặp cảnh này, mạng nhỏ sợ còn không giữ nổi mới làm cho bọn hắn hoang mang kèm theo run rẩy.
Tiếu Vân Thiên hắn cũng không động thủ. Hắn chỉ đi đúng ba bước chân mà thôi nhưng cước lực lại khiến người cảm giác như thái sơn đè xuống.