Tà Thần Vô Song
Buổi chiều tan học, Dương Tín lái xe ra ngoài, trong lớp hai người đã hòa giải, lúc lên xe trở về, Triệu Lệ Dĩnh đã rất vui , nhưng Thẩm Gia Ngôn vẫn là vẻ mặt chán nản, nhìn thấy ánh mắt Dương Tín đã trở nên dịu dàng một chút.
“Cậu bé tội nghiệp, tôi muốn uống rượu, chỉ cần tìm một chỗ cho tôi.” Thẩm Gia Ngôn nói với giọng điệu bình thường. Dương Tín muốn nói điều gì đó, nhưng anh nuốt trở lại, đáp ứng và lái xe đến quán bar.
"Mùa đông lạnh, mùa hè bầu trời đổ mưa ..."
"Xin chào? Mẹ, có chuyện gì vậy?" Triệu Lệ Dĩnh trả lời điện thoại và nói.
“Ba con đã về rồi, tan học nhanh về nhà đi, ba con rất muốn gặp con.” Giọng nói của mẹ Triệu vang lên trong điện thoại, Triệu Lệ Dĩnh cũng vui vẻ, “Vâng,mẹ con về nhà sớm thôi.”
"Gia Ngôn , Dương Tín tôi không thể đi cùng với 2 người hôm nay. Bố tôi hiếm khi chở về nhà." Triệu Lệ Dĩnh nói vì cha cô bận rộn cả ngày cho công ty, nhưng cô thực sự muốn nhìn thấy ông trong lòng mình
“Thôi, đi thôi, anh đưa em về trước.” Dương Tín nói, Triệu Lệ Dĩnh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. dừng ở đây đi."
“Được rồi.” Dương Tín dừng lại bên đường, Triệu Lệ Dĩnh chào hai người rồi xuống xe, Dương Tín lái xe đến quán rượu gần đó.
Triệu Lệ Dĩnh đương nhiên hiểu chuyện hôm nay của Thẩm Gia Ngôn không vui, nếu cô ấy không thể đi cùng cô, hãy để Dương Tín đi cùng, dù sao cô ấy cũng là một người chị tốt đã chơi với cô từ nhỏ
“Thẩm Gia Ngôn, một mình em mà vẫn đi uốn rượu ?” Dương Tín biết Thẩm Gia Ngôn có thể vẫn còn tức giận chuyện hôm nay, bầu không khí rất phiền muộn, cho nên tìm đề tài hỏi
“Ngươi không cân quan tâm, ta thích.” Thẩm Gia Ngôn nhếch miệng nhỏ nhắn nói.
"Hmm. Tôi làm sao có thể đảm đương tốt công việc này? Cô không sợ say rượu tôi sẽ lợi dụng cô sao?" Dương Tín mỉm cười, nhìn về phía vị phu nhân khó tính này, cô không còn khí thế. khó chịu ban đầu nữa
“Ngươi dám?” Thẩm Nghiên khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
"Ta không dám, nhưng nhìn ngươi thật dễ thương . Nếu như say rượu sẽ tự động bị ta bế vào trong lòng, ta liền khó chịu, thế nào cũng không nhịn được?" Dương Tín nói xấu.
“Hừm, nếu ngươi dám, ta sẽ cắt vật của ngươi cho ngươi làm thái giám, dùng cái đó vứt đi” Thẩm Gia Ngôn nói
“Hừ, ta sợ ngươi, ta không tin ngươi lại dám .” Dương Tín cười thầm,
"
Thẩm Gia Ngôn khịt mũi ngừng nói.đối diện phía trước có một quán rượu kiểu Châu Âu . có một số món ăn kèm rất nổi tiếng Dương Tín và Thẩm Gia Ngôn hai người bước vào. Không có nhiều khách, nhưng phong cách bên trong rất đẹp.
“em kêu anh tìm chỗ nhậu nhẹt cho đỡ chán, nhưng lại tìm được chỗ tao nhã này… Hừ, em giận anh rồi!” Thẩm Gia Ngôn bước đi, xoay người bước ra ngoài, nhếch miệng.
"Thực ra thì không phải. Trong đó có một phòng riêng nhỏ, nếu thật sự muốn uống nhiều rượu , em có thể uống trong đó. Có đủ loại rượu. Nếu em không thích, anh có thể đưa em đi ăn ." Dương Tín nói.
"Quán ăn? Được rồi, chúng ta đến quán ăn" Thẩm Gia Ngôn chưa từng ăn quán ăn trên phố, cũng không biết ăn cái gì, nghe giọng điệu của Dương Tín có vẻ rất phong phú, cô vui vẻ nói.
"Được rồi, chỉ là một quầy bán đồ ăn thôi! Bên sông có một quán ăn ngon, vậy chúng ta đi." Dương Tín thấy tâm trạng Thẩm Gia Ngôn tốt lên, liền mỉm cười.
Khi trời vừa chạng vạng bên sông, Thẩm Gia Ngôn gọi một đống món, bao gồm cả món chiên, cá nướng và những món ăn vặt đường phố khác mà cô rất ít ăn, cứ như con gái đương nhiên thích ăn mấy món ăn vặt này vậy
“Tội nghiệp anh, trước đây thích ăn ở những nơi này sao?” Thẩm Gia Ngôn vừa ăn ốc vừa nói, không khỏi hỏi
"Thằng nhóc nhà nghèo không ăn ở đây thì ăn ở đâu? xem, ở đây có một cái bàn lớn như vậy, chỉ tốn không đến 100 tệ." Dương Tín cười.
“Hừ, em đã nói cho anh biết, em tới đây uống rượu.” Thẩm Gia Ngôn không biết có chuyện gì, cô cảm thấy chua xót trong lòng khi nhìn thấy dáng vẻ kiêu hãnh của Dương Tín.
Sau đó cô gọi hai chai bia và uống cạn, Dương Tín không kiềm chế được nên đành để cô uống, dù sao thì uống hai chai cũng được, lúc này Dương Tín mới nghe điện thoại reo và Trương Yến đã gọi..
"Cô giáo, có chuyện gì sao?"
“Dương Tín … Trở về sớm, trở về đi, ta sẽ nói chuyện cho ngươi nghe” Trương Yến có chút sốt sắng nói, Dương Tín nhíu mày. “Thôi, cô giáo đừng lo lắng, ta sẽ trở lại sớm.” gác Điện thoại, đi đến Thẩm Gia Ngôn
"Tiểu Ngôn, chúng ta trở về đi, ta còn có việc phải làm, ngươi đừng uống. Uống nhiều cũng không tốt"
“ai cần anh lo liệu , có việc gì thì về đi, anh bắt taxi về đi.” Thẩm Gia Ngôn đã bưng đồ uống, cáu kỉnh nhìn Dương Tín.
“?” Dương Tín trực tiếp vùi đầu ôm Thẩm Gia Ngôn trong tay, Thẩm Gia Ngôn dường như rất say, bị Dương Tín ôm như thế này, Trong lòng anh bổng có cảm giác mất mát. Cảm giác ấy đập vào lòng Dương Tín
"Cậu bé đáng thương! Cậu thích Lệ Dĩnh sao? Chỉ cần làm bạn trai của cô ấy thôi" Thẩm Gia Ngôn nói, nước mắt lưng tròng, Dương Tín dường như nhìn thấy điều gì đó, hắn không khỏi nhìn chằm chằm vào thứ đang ôm trong tay hắn xấu hổ và im lặng trong giây lát
“Thẩm Gia Ngôn, em say rồi.” Dương Tín ôm cô vào ghế phụ thắt dây an toàn, Dương Tín vừa giúp cô thắt dây an toàn, nhưng bàn tay ngọc của Thẩm Gia Ngôn đã ôm chặt lấy cổ của Dương Tín.
"Ôm chặt tôi, được không?"
"Ta vừa nói ... ngươi say ta sẽ lợi dụng ngươi.nhưng hiện tại lại khác"
Dương Tín lắc đầu bất lực, mặc dù anh luôn có cảm tình với người phụ nữ xinh đẹp này, nhưng anh không thể làm điều đó bây giờ vì sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề không hayhay