Tà Thần Vô Song
Ngay sau đó hắn đến Cửa hàng Bách hóa Hải Yến và đi đến khu vực dành cho nam giới trên tầng hai.
“Lệ Dĩnh cô nói xem cái tên nhà nghèo nên mặc bộ quần áo gì? Mặc một bộ đồ như vậy thì người ta sẽ nói như thế nào.” Thẩm Gia Ngôn chưa bao giờ mua quần áo cho con trai, vì vậy cô không thể lựa chọn được
“Tôi không biết, nhưng lần trước anh ấy chọn quần áo của tôi vẫn rất tốt? Hay để anh ấy tự chọn đi.” Triệu Lệ Dĩnh nhìn chiều cao của Dương Tín mà lắc đầu.
“Chờ đã, các ngươi tôi có thể tự mình lựa chọn ” Dương Tín lắc đầu, hắn không thích đồ đặc biệt cho lắm. cũng không thích phô trương quá, làm sát thủ quan trọng nhất chính là chọn quần áo khoét sâu..Với vệ sĩ cũng vậy.
Dương Tín chọn một bộ âu phục màu đen _, và một chiếc áo sơ mi đen, và cũng là một bộ com-lê, để đề phòng trong trường hợp đột xuất, Dương Tín lúc này đã ra dáng người lớn, chỉ là phong độ khuôn mặt và thân hình vẫn còn rất trẻ.
Nhưng thân hình của anh ta, mặc những bộ quần áo đắt tiền này khá là tao nhã, đầy chất người mẫu, hai người phụ nữ cũng rất sáng sủa, không ngờ tên nhóc này lại ăn mặc đẹp trai như vậy.
"Gia Ngôn, bạn trai của tôi, anh ấy có đẹp trai không?"
Triệu Lệ Dĩnh đột nhiên giống như một nữ thần, bước tới, nắm lấy cánh tay của Dương Tín bật dậy và nói với Thẩm Gia Ngôn. Dương Tín rất ngạc nhiên, anh ta trở thành bạn trai của cô từ khi nào?
“Tôi… tôi nói đùa, Thẩm Gia Ngôn, thế nào? Có đẹp trai không?” Triệu Lệ Dĩnh chú ý tới ánh mắt của Dương Tín, yếu ớt nói rồi quay sang Thẩm Gia Ngôn.
“Thôi, không sao đâu!” Thẩm Gia Ngôn nhìn Dương Tín một cái, không biết tại sao trong lòng có chút không vui, vô nghĩa nói.
“vâng,đi xuống đi.” Triệu Lệ Dĩnh dường như cũng nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Thẩm Gia Ngôn, chỉ có một người phụ nữ mới có thể hiểu một người phụ nữ, đó là một mất mát không thể giải thích được.
Sau khi Dương Tín mua xong đơn hàng đã là 8 giờ tối, anh ta xuống xe quay lại trung tâm mua sắm, mới lên xe, bọn họ mới phát hiện đã định thay quần áo trong phòng thử đồ, nhưng họ đều quên thay quần áo Hai người phụ nữ nhìn nhau.
“Tên nhóc đáng thương, chúng ta cần thay quần áo, cậu điều khiển xe trở về!” Thẩm Gia Ngôn hét lên.
“Gia Ngôn, còn không được, hay cứ đổi trên xe đj Vương gia và những người khác đang đợi chúng ta!” Triệu Lệ Dĩnh nhìn thời gian rồi nói
"Nhưng..." Thẩm Gia Ngôn nhìn Dương Tín trước mặt, sắc mặt ửng hồng, nói. Dương Tín đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, lái xe vào trong rừng cây, ném một câu: "Nhanh lên!"
“xem như anh ta biết chuyệni.” Thẩm Gia Ngôn nhìn Dương Tín xoay người, vừa nói, nàng từ trong túi giấy lấy ra váy, là của Lệ Dĩnh. Hai người bọn họ ở trong đó, mất một khoảng thời gian
"Được rồi, cậu bé tội nghiệp, vào đi."
Dương Tín nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của Thẩm Gia Ngôn, quay người lên xe, nhìn lại, Thẩm Gia Ngôn đã khoác lên mình bộ trang phục phóng khoáng và tao nhã bên trong có một chiếc váy sọc vằn ngang dọc. Chiếc váy chỉ ôm lấy vòng một đôi chân trắng và tròn xinh bên ngoài là chiếc áo phông xanh.
Còn Triệu Lệ Dĩnh thì mặc chiếc váy họa tiết da báo, tôn đôi chân nuột nà, trông hoang dã nhưng dễ thương. Hai người phụ nữ đều có lợi thế riêng, nhưng Dương Tín lo lắng rằng nếu họ say trong quán bar, họ sẽ dễ bị thực hiện các hành vi nếu vào bên trong Wc nữ
“Các ngươi đến quán bar bạo lực như vậy làm gì?” Dương Tín liếc mắt nhìn họ một hồi, hai nữ nghĩ sẽ nghe được Dương Tín khen ai ngờ hắn phun ra một câu tức giận như vậy. Mặt họ lập tức đỏ bừng.
"Chó không thể nhổ ra ngà voi!"
"Bánh bèo!"
Dương Tín lắc đầu, ngừng nói chuyện rồi lái xe đến quán bar Thiên Đường và Địa Ngục mà họ đã thỏa thuận, sau khi tung hoành như vậy, đã tám giờ rưỡi, quán bar này đã mở cửa được nửa tiếng rồi. Thời điểm tốt nhất để đi đến quán bar là chín giờ mười, nhưng Dương Tín không nói gì.
Xe chạy đến lối vào quán bar, dưới sự hướng dẫn của nhân viên bảo vệ, hắn tiến vào chỗ đậu xe, Dương Tín đeo cặp kính râm trị giá 150 đô la và xuống xe, chỉ thấy hai người phụ nữ không có. Ra khỏi xe.
"Đến giúp chúng ta mở cửa!"
Thẩm Gia Ngôn ngạo mạn nói, Dương Tín không quan tâm đến cô ta. Cô ta có tính nóng nảy, khi mở cửa quét môi trường xung quanh, trên kính râm có một cái nút có thể chuyển sang kính nhìn đêm, nhưng nó không có. các chức năng khác., nghĩa là, thiết kế bên ngoài đắt hơn một chút.
Hai người phụ nữ đi ra từ bên trong, khi họ đứng lên, Dương Tín nhận ra họ quả là một cặp mỹ nhân. Thẩm Gia Ngôn thanh lịch và hào phóng,, và Triệu Lệ Dĩnh là một cô con gái đáng yêu và hoang dã.
Điều này khiến các nhân viên an ninh nhìn Dương Tín một cái nhìn ghen tị, nhưng họ nhanh chóng chuyển sang khinh thường. Có hai nam một nữ ở cửa, và họ bước tới. Hai người đàn ông để tóc rất dài, một người nhuộm màu tím _ và một người là màu vàng chó, và họ hay đến đây mỗi ngày
"Gia Ngôn.Lệ Dĩnhcuối cùng cô cũng đến rồi, đây là..." Đó là một người phụ nữ thanh tú đang nói khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cô đã ở trong cảnh đêm một thời gian. Thẩm Gia Ngôn vẫn còn tức giận với Dương tín. Khi Xin cô gái vừa nói. Cô vội trả lời "Người lái xe!"